Chương 286: Có thể bảo vệ cô
Trải qua một đêm suy nghĩ, Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã cũng đã nghĩ thông rồi.
Trần Thanh không phải là người bình thường, tất nhiên là bọn họ không thể có cái nhìn về anh như một người bình thường được, nếu như thế thì kết quả duy nhất sẽ là Trần Thanh ngày một cách bọn họ xa hơn.
Lúc hân hoan tới gõ cửa phòng Trần Thanh, bọn họ phát hiện ra Trần Thanh không hề đáp lại một câu nào.
Sợ anh xảy ra chuyện gì nên bọn họ mở cửa ra luôn, chỉ có điều anh không có ở trong phòng.
"Chắc không phải cậu ấy tức giận nên tới nhà họ Phòng rồi đấy chứ?", Dương Lệ cảm thấy tự trách, cô ấy mở miệng nói.
"Chắc không đâu, Trần Thanh không phải người nhỏ nhen như thế", Từ Tịnh Nhã lắc đầu, rõ ràng là không tán thành câu nói của Dương Lệ cho lắm, dù sao cô ta cũng khá hiểu tính cách của Trần Thanh.
"Vậy cậu ấy đi đâu rồi?", Dương Lệ ngẫm nghĩ, đúng là Trần Thanh không giống kiểu người nhỏ nhen, bọn họ đã tiếp xúc với anh lâu rồi, biết anh là một người tùy tính, không thể có chuyện mang thù cô ấy được.
"Có lẽ là đi ra ngoài rồi, chúng ta chờ một lát đi", Từ Tịnh Nhã cũng chẳng có cách nào, dù sao điện thoại của Trần Thanh cũng vỡ rồi, còn chưa kịp mua cái mới.
"Cô có nghe thấy tiếng gì không?", sau khi hai người họ yên lặng xuống, Dương Lệ bỗng mở miệng hỏi.
"Cô cũng nghe thấy rồi à?", Từ Tịnh Nhã giật mình, bèn lên tiếng hỏi ngược lại.
"Là tiếng động từ bên ngoài, chúng ta ra ngoài xem sao", Dương Lệ đưa ra lời đề nghị.
"Đi".
Thế là cả hai cùng nhau đi ra ngoài, vừa bước chân ra là bọn họ lập tức nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn.
"Trên mái nhà!", hai người đồng loạt ngẩng đầu lên, nhưng từ góc độ ấy của bọn họ thì chẳng thể nhìn thấy tình hình trên đó được.
"Trên mái nhà có người sao?", Từ Tịnh Nhã sợ tái mặt, cô ta cất tiếng hỏi.
"Cô có biết đường lên mái nhà không? Chúng ta lên đó xem sao", mặc dù Dương Lệ cũng sợ khiếp vía, nhưng cô ấy vẫn muốn lên đó xem thử.
"Không được, nhỡ là người xấu thì phải làm sao? Hai chúng ta không đánh lại được đâu", Từ Tịnh Nhã không dám lên, cô ta lắc đầu nói.
"Cô nghe cái âm thanh ấy đi, cho dù là người xấu thì e rằng cũng đang bị thương. Yên tâm, tôi biết đánh đấm một chút, có thể bảo vệ cô", Dương Lệ lại xúi giục Từ Tịnh Nhã lên mái.
"Thật hả?", trông Dương Lệ còn gầy yếu hơn cả cô ta, Từ Tịnh Nhã cực độ hoài nghi.
"Đi thôi, nếu người ở trên đó là Trần Thanh thì sao?", vì muốn Từ Tịnh Nhã đồng ý, Dương Lệ đưa ra một giả thiết.
"Được rồi, lên đó xem sao đã, nếu tình hình không ổn là chúng ta rút ngay", Dương Lệ thuyết phục thành công, Từ Tịnh Nhã đã chịu đồng ý rồi.
Hai cô gái rón rén đi tới cầu thang ở tầng một, đó là lối đi duy nhất thông lên mái nhà.
Bọn họ nhẹ nhàng mở hé cửa ra, sau đó lặng lẽ nhìn lên trên.
"Có người thật, nhưng trông thảm thiết quá, máu me khắp người", sau khi mở ra, Dương Lệ nhìn thấy trên đó có người, cô ấy lập tức ngạc nhiên thốt lên.
"Thật hả? Cho tôi xem với", Từ Tịnh Nhã cũng tới đó xem.
"Không đúng, đó là Trần Thanh, mau lên đó xem sao", sau khi nhìn thấy người trên mái nhà, Từ Tịnh Nhã cảm thấy quen quen, và rồi cô ta nhanh chóng nhớ ra.
Lúc trước, khi ở chỗ Nam Cung Yến, cô ta đã từng chứng kiến cảnh tượng Trần Thanh đổ máu khắp người, khi ấy cô ta còn tưởng anh bị người nhà họ Phòng đánh bị thương nên rất áy náy, bây giờ xem ra đó là do anh tự biến mình thành như thế.
"Thật sao?", nghe thấy Từ Tịnh Nhã nói vậy, Dương Lệ giật nảy mình, vội vàng mở cửa đi lên.
"Làm sao vậy? Trần Thanh, cậu đừng làm tôi sợ", tới gần và thấy đúng là Trần Thanh, Dương Lệ không thể dằn lòng nổi, định xông thẳng tới đó.
"Đừng, đợi một lát đi!", thấy Dương Lệ định lao tới, Từ Tịnh Nhã sợ hết hồn, vội vàng ngăn cản cô ấy.
"Chảy máu khắp người thế này thì chắc chắn là bị thương rồi! Không được, tôi phải băng bó cho cậu ấy, tôi phải gọi xe cứu thương", nhìn thấy Trần Thanh máu me be bét như vậy, Dương Lệ cuống cuồng cả lên, bắt đầu nói năng lộn xộn.
"Cô bình tĩnh lại một chút, tôi đã từng gặp anh ấy như vậy rồi, có lẽ không phải bị thương đâu, mà là đang tu luyện công pháp nào đó, nếu không thì đã chẳng như thế", Từ Tịnh Nhã tỉnh táo giải thích với Dương Lệ.
"Vậy sao? Nhưng làm gì có ai luyện công mà máu me khắp người thế này?", Dương Lệ hơi bất mãn, lập tức nói dồn dập.
"Cô nhìn xem, anh ấy vẫn luôn ở đây, mà nơi này thì không có dấu vết đánh nhau, hơn nữa quần áo vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ không hề có chuyện đánh nhau với người khác, vậy nên tốt nhất là chúng ta đừng quấy rầy anh ấy".
"Phải biết rằng người luyện công sợ người khác quấy rầy nhất đấy".
Từ Tịnh Nhã bình tĩnh phân tích.
"Hơn nữa hơi thở của anh ấy rất ổn định, ngoài đổ máu và đau đớn ra thì không có triệu chứng nào khác, tôi nghĩ chắc không phải là bị thương, tốt nhất chúng ta nên chờ một lát".
Càng nói, Từ Tịnh Nhã càng cảm thấy có lý, bèn lùi về sau mấy bước, cách Trần Thanh một khoảng.
Nghe Từ Tịnh Nhã nói vậy, Dương Lệ mới bình tĩnh lại một chút. Từ Tịnh Nhã nói rất có lý, cô ấy nhìn Trần Thanh, phát hiện thấy hơi thở của Trần Thanh rất đều đặn, không phải triệu chứng của người bị thương nặng.
Nhìn đến đây, Dương Lệ mới yên tâm hơn một chút.
Tất nhiên là Trần Thanh không biết bọn họ đã phát hiện ra anh, suýt thì đưa anh tới bệnh viện.
Lúc này anh đang trong thời khắc then chốt, thân thể anh quá rắn chắc, vậy nên khi nứt ra cũng đau đớn không gì sánh bằng.