Chương 285: Thư quyết đấu
Tất nhiên là Trần Thanh không vội vàng đi tôi luyện thân thể ngay, anh muốn điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất, bèn cất thuốc đi rồi đứng lên ra khỏi phòng.
Tới phòng khách, Trần Thanh cảm thấy kì lạ, bởi vì cả Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã đều không có ở đây, dùng mắt xuyên thấu nhìn một lượt mới thấy bọn họ đang ở trên tầng.
Vốn dĩ Trần Thanh còn muốn đi tìm bọn họ, nhưng khi liếc nhìn mắt xuyên thấu sang chỗ khác, anh lại phát hiện ra ở ngoài cửa đang có người đến, hơn nữa còn là võ giả.
Thế là Trần Thanh đi ra cửa chính, anh cũng muốn xem thử những người đó có mục đích gì.
Điều khiến Trần Thanh ngạc nhiên là khi đi tới cửa, những người đó còn lịch sự nhấn chuông, không giống người tới gây chuyện.
"Có chuyện gì à?", Trần Thanh trùng hợp đi tới cửa, anh nhìn người đó và hỏi.
Đó là một người khoảng hơn ba mươi tuổi, không có gì đặc biệt cả, thực lực cũng mới tới hậu thiên đại thành.
"Anh chính là Trần Thanh, anh Trần đúng không? Đây là thư quyết đấu mà đại trưởng lão của nhà họ Phòng chúng tôi gửi cho anh, tại quảng trường nhà họ Phòng vào trưa mai", người kia ăn nói không hề ngạo mạn, chỉ đơn giản là thuật lại chuyện ấy một lượt mà thôi.
"Ồ?", Trần Thanh hơi sửng sốt, sau đó mới nói: "Được, ngày mai tôi sẽ có mặt đúng giờ".
Sau khi anh ta đi rồi, Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng tới, tò mò nhìn lá thư trong tay Trần Thanh.
"Ai thế? Sao lại đưa một bức thư cho cậu?", Dương Lệ tò mò hỏi, thời đại nào rồi mà còn có người gửi thư.
"Đây là thư quyết đấu do nhà họ Phòng gửi tới, xem ra bọn họ vẫn không cam lòng", Trần Thanh nhìn thư quyết đấu với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Hôm đó, anh làm nhà họ Phòng bẽ mặt, bắt bọn họ phải bồi thường một tỷ, hôm nay còn giết chết hai lão già của Bộ tộc Hắc Sơn, e rằng nhà họ Phòng đã tức điên lên rồi.
Đại trưởng lão của nhà họ Phòng là ai?
Sức chiến đấu như thế nào?
Trần Thanh không có một tin tức gì về ông ta, điều anh lo ngại nhất là thực lực của tên đại trưởng lão ấy cao hơn thiên tiên, nếu là thế thật thì e rằng hành trình ngày mai sẽ khá phiền phức.
Anh không biết thực lực của mình có thể thắng được đối phương hay không.
Hiện giờ, chỉ còn cách mau chóng đề cao sức mạnh cơ thể, không đến thời khắc mấu chốt cuối cùng thì anh không muốn tăng thực lực lên đến thiên tiên đại thành.
Con đường tu luyện chỉ có thể hướng về phía trước, nếu không đặt vững nền tảng thì có thể sau này sẽ không đi xa được.
"Cái gì?", nghe Trần Thanh nói vậy, hai cô gái lập tức trố mắt ra.
Dù sao trong thành phố Vân Hải, nhà họ Phòng và nhà họ Phùng vẫn luôn là hai gia tộc lớn nhất, mặc dù nhà họ Ngụy cũng rất mạnh, nhưng so với nhà họ Phòng và nhà họ Phùng thì chẳng đáng là gì.
"Là vì chuyện lần trước hả?", Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ đều biết trong lễ đính hôn lần trước, Trần Thanh đã gây nhau rất căng với nhà họ Phòng.
Từ Tịnh Nhã cũng biết bởi vì cô ta nên Trần Thanh mới chọc tới con quái vật khổng lồ ấy, vì vậy trong lòng cô ta vô cùng áy náy.
"Không phải, cô đừng để bụng, bởi vì hôm nay tôi tới nhà họ Ngụy, người nhà họ Phòng cũng nhảy vào cuộc, tôi bất cẩn giết hai người nhà họ Phòng, vậy nên bọn họ mới nổi giận".
Trần Thanh cũng cảm nhận được sự áy náy của Từ Tịnh Nhã, bèn mở miệng an ủi.
"Cái gì? Cậu giết người á?", nghe thấy câu ấy của Trần Thanh, Dương Lệ cảm thấy không chịu nổi.
Mặc dù lúc ở nhà bọn họ, Trần Thanh đánh Vân Phụng Thiên rất mạnh tay, nhưng cô ấy không nghĩ rằng Trần Thanh sẽ giết người.
Dù sao trong nhận thức của cô ấy, giết người là một chuyện vô cùng xa vời.
"Đúng thế. Được rồi, tôi đi chuẩn bị đây", thấy sắc mặt của Dương Lệ hơi tái, Trần Thanh lập tức thở dài một hơi. Anh biết bọn họ sẽ khó mà chấp nhận được chuyện này.
Nhưng anh cũng biết nỗi lòng của bọn họ, nếu bọn họ thật sự hạ quyết tâm theo anh thì bắt buộc phải học cách làm quen với những điều đó, không thì sau này bọn họ sẽ còn bị dằn vặt nhiều hơn.
Trần Thanh quay về phòng mình, để hai cô gái ở lại.
Nhìn theo bóng lưng Trần Thanh, Dương Lệ lập tức cảm thấy hối hận, sao cô ấy lại có phản ứng như thế cơ chứ? Liệu Trần Thanh có buồn lắm không?
"Tiêu rồi, có phải tôi làm cậu ấy buồn rồi không? Tôi không cảm thấy cậu ấy là tội phạm giết người, tôi chỉ... chỉ hơi bất ngờ thôi", Dương Lệ bắt lấy tay Từ Tịnh Nhã rồi vội vàng nói.
"Tôi cũng hơi khó chịu, nhưng cô phải biết cả nhà họ Ngụy và nhà họ Phòng đều không phải những thế lực tốt đẹp gì, nếu Trần Thanh không mạnh tay thì e rằng đến cuối cùng người bị thương sẽ là anh ấy, thậm chí còn mất mạng nữa!"
"Chẳng lẽ cô muốn Trần Thanh mất mạng sao?"
Từ Tịnh Nhã rất tỉnh táo, lập tức phân tích đâu ra đấy.
"Tôi không muốn cậu ấy mất mạng, tôi biết mình sai rồi", Dương Lệ lắc đầu, nói với vẻ mặt hối hận.
"Nếu sau này chúng ta muốn thân cận với anh ấy thì nhất định phải tham dự vào cuộc sống của anh ấy, tìm hiểu anh ấy, và thậm chí là trở thành sự trợ giúp của anh ấy, vậy nên hãy học dần đi".
Mặc dù Từ Tịnh Nhã đang nói với Dương Lệ, nhưng đồng thời cũng là nói với chính bản thân mình.
Sau khi quay lại phòng, Trần Thanh gạt sạch mọi chuyện sang một bên, bắt đầu vận công điều chỉnh trạng thái. Anh phải nhanh chóng chuyển sang trạng thái tốt nhất, sau đó dùng linh dược Thiên Tinh Thúy, cố gắng phát huy hết hiệu quả của nó.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, Trần Thanh lên nóc biệt thự. Anh phải nhân lúc mặt trời mọc để hấp thu luồng khí tím, đó cũng chính là thời khắc tốt nhất để anh sử dụng Thiên Tinh Thúy.
Trần Thanh âm thầm vận công, chờ đợi luồng khí tím dâng lên.
Thời khắc phía đông dâng lên tia sáng màu trắng ngà, ánh mặt trời rực lửa nhô lên, Trần Thanh mở mắt ra, luồng khí tím cũng xuất hiện theo.
Lúc này, Trần Thanh ăn luôn Thiên Tinh Thúy, sau đó bắt đầu vận chuyển chân khí trong cơ thể, luồng khí màu tím giữa đất trời điên cuồng tràn vào cơ thể anh.
Sau khi thuốc ngấm, kinh mạch của anh bắt đầu nở rộng và nứt toác ra. Tiếp đó, luồng khí màu tím giữa đất trời ùa vào cơ thể anh, đẩy nhanh quá trình ấy.
Trần Thanh nhanh chóng sử dụng tia sáng màu vàng trong mắt mình, chữa trị vết thương kinh mạch.