Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Chương 284: Nổi cơn tam bành

“Tôi không có số điện thoại của cô, còn số của Trần Thanh thì gọi không được”, khi bị Từ Tịnh Nhã nói như thế, Dương Lệ liền tức giận nói.

“Hả? Điện thoại tôi không gọi được sao?”, nghe thấy lời của Dương Lệ, Trần Thanh mới lấy điện thoại của mình ra. Kết quả anh phát hiện điện thoại mình đã bị vỡ. Nếu như vậy mà cô ấy gọi được mới lạ.

“Thật là ngại quá, tôi cũng không biết điện thoại của mình bị hỏng từ lúc nào”, Trần Thanh hơi buồn bực. Điện thoại này chắc là bị hỏng trong lúc đánh nhau với hai ông lão của bộ tộc Hắc Sơn.

“Được rồi, tôi tha thứ cho cậu”, lúc nãy Dương Lệ có cảm giác bị bỏ rơi cho nên mới nói ra những lời như vậy, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, cuối cùng cô ấy cũng thấy yên tâm.

“Tôi không ăn tối đâu, hai người ăn đi, tôi có chút chuyện. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới làm phiền tôi”, chuyện phối thuốc luôn quanh quẩn trong đầu của Trần Thanh, dĩ nhiên là anh có chút vội.

“Được thôi”, hai người phụ nữ tuy thấy lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.

Trần Thanh lập tức quay về phòng mình và bắt đầu phối thuốc.

Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã ở bên ngoài nhìn nhau, cả hai nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt đối phương.

“Trần Thanh không thích cô đâu, cô hãy từ bỏ đi”, Từ Tịnh Nhã tuy có vẻ biết điều, tao nhã nhưng đối mặt với người khác giới thì tính khí của cô ta không được tốt lắm.

“Nói như thể Trần Thanh thích cô không bằng. Thời gian tôi và Trần Thanh quen biết nhau lâu hơn cô. Cậu ấy không thích tôi, chẳng lẽ lại thích cô chắc?”, Dương Lệ cũng không nhượng bộ mà đối đầu gay gắt.

“Cô nói rất đúng, người anh ấy thích không phải tôi mà là người khác”, sau khi nghe Dương Lệ nói vậy, Từ Tịnh Nhã vốn dĩ muốn đôi co vài lời với cô ấy nhưng đột nhiên vẻ mặt lộ vẻ u buồn.

Dương Lệ nghe cô ta nói thế thì đột nhiên ngây người ra, rồi nhìn sắc mặt của Từ Tịnh Nhã có gì đó không đúng. Cô ấy liền dè dặt sáp đến, nhỏ giọng hỏi: “Cô biết người Trần Thanh thích là ai hả?”

“Đương nhiên biết”, Từ Tịnh Nhã gật đầu, sau đó quay đầu sang nói với Dương Lệ: “Anh ấy đã kết hôn rồi, cô biết chưa?”

“Cái gì? Trần Thanh kết hôn rồi, là thật sao?”, nghe cô ta nói vậy thì Dương Lệ ngớ người ra, cô ấy không dám tin, hỏi lại Từ Tịnh Nhã.

“Đúng vậy. Đã kết hôn rồi, còn là kết hôn với người bạn thân nhất của tôi nữa, haiz”, Từ Tịnh Nhã lắc đầu ngao ngán, vẻ mặt đau khổ.

Nghe thấy lời của cô ta, Dương Lệ mới gạt đi sự bàng hoàng và chua xót trong lòng.

Cô ấy trước giờ chưa từng nghĩ Trần Thanh đã kết hôn. Sau một thời gian ở bên cạnh anh lần này, cô ấy phát hiện mình đã yêu anh không thuốc nào cứu chữa rồi.

Nhưng bây giờ, đột nhiên nghe tin anh đã kết hôn, trong lòng cô ấy không tránh khỏi đau lòng.

Đừng thấy cô ấy bình thường rất tùy tiện, nhưng trước giờ chưa từng thật sự thích một người. Kết quả có người mình thích thì lại không thuộc về mình nữa.

Sau đó, cả phòng khách chìm trong im lặng, bầu không khí nhất thời trở nên ngột ngạt.

“Tôi mặc kệ cậu ấy có kết hôn hay không, tôi cũng thích cậu ấy. Cho dù đã kết hôn, tôi cũng sẽ không từ bỏ. Cho là tôi thích thầm cậu ấy thôi cũng được, chỉ cần có thể ở bên cạnh là được”.

Một lúc sau, Dương Lệ vừa giống như đang nói với Từ Tịnh Nhã, vừa giống như đang hạ quyết tâm cho bản thân vậy.

Từ Tịnh Nhã hơi ngây người, cô ta không ngờ, Dương Lệ có tính giống đàn ông nay lại hạ quyết tâm như vậy.

“Vậy mình phải làm sao đây? Lẽ nào mình lại đi tranh giành một người đàn ông với bạn thân mình sao? Không, nói chính xác là bản thân muốn đi cướp người đàn ông của bạn thân mình. Đây quả thật đi ngược lại mong muốn trong lòng cô ta”.

“Thôi bỏ đi, đi bước nào hay bước đó vậy”.

Hai người phụ nữ trong phòng khách thì não cả ruột, còn Trần Thanh ở trong phòng không hề hay biết gì. Lúc này, anh đang chuyên tâm phối thuốc tôi luyện thân thể.

Nhưng vào khoảnh khắc này, cả nhà họ Phòng đang nổi cơn tam bành, vì lúc nãy có người của nhà họ Ngụy đến đưa tin, yêu cầu đến nhặt xác của hai vị trưởng lão vừa rời đi.

“Trần Thanh quả thật quá ngông cuồng rồi. Lần này bất kể ra sao cũng phải giết được hắn. Nếu không thì nhà họ Phòng chúng ta thật sự trở thành trò cười rồi”.

Có người tức giận mà hét lên.

“Tôi phản đối. Chuyện này phải xem xét cho kỹ càng”, có người phản đối ý kiến này mà không hùa theo một cách mù quáng.

“Hừ, tôi thấy các người nhát gan thì có. Lẽ nào các người đã quên, thành phố Vân Hải này do ai làm chủ à”.

“Không sai, bị người ta sỉ nhục, lại giết hai vị trưởng lão, còn không thể báo thù hay sao?”

Đa phần đều chủ trương tìm Trần Thanh tính sổ. Dù gì bọn họ trước giờ chưa từng thấy thực lực của Trần Thanh, dĩ nhiên càng tín nhiệm thực lực của nhà họ Phòng.

Nhưng một vài người nhà họ Phòng đã chứng kiến Trần Thanh khủng khiếp như thế nào tại khách sạn thì lại không dám nói, rõ ràng bị anh làm cho khiếp sợ.

Lúc đám người nhà họ Phòng đang cãi nhau ồn ào thì có ba bóng người bước vào.

“Trưởng lão Võ, đại trưởng lão, nhị trưởng lão”, sau khi người nhà họ Phòng nhìn thấy thì đều kinh ngạc, đồng loạt đứng lên cung kính chào hỏi.

Ba người đi thẳng tới chỗ của Phòng Vĩnh Tín. Ông ta nhanh chóng nhường chỗ, mời đại trưởng lão ngồi.

“Có gì đáng bàn luận chứ? Bị người ta tới tận cửa ức hiếp, còn muốn làm con rùa rụt cổ sao? Đó là tác phong của người nhà họ Phòng ư?”, đại trưởng lão lên tiếng, trực tiếp bày tỏ quan điểm.

Những người xung quanh nghe thấy đại trưởng lão nói vậy thì không ai dám bàn luận thêm.

“Phòng Vĩnh Tín, chú đúng là vô dụng. Mau truyền lời cho tên súc sinh kia, trưa mai tới nhà họ Phòng quỳ xuống nhận tội. Nếu không thì đem giết hết tất cả những người liên quan cậu ta”, đại trưởng lão hung hăng phán cho Phòng Vĩnh Tín một câu, sau đó nói ra cách giải quyết.

“Không sai, nhân cơ hội lần này, thể hiện thực lực của nhà họ Phòng tại thành phố Vân Hải, để những gia tộc không trung thành với chúng ta, tốt nhất là dẹp hết ý nghĩ này”.

Nhị trưởng lão gật đầu và khẳng định nói.

“Vâng, đại trưởng lão”, nghe đại trưởng lão nói thế, lại thấy sự tự tin toát ra trên người của ông ta càng khiến bọn họ thêm kiên định.

Trần Thanh đang phối thuốc, lúc nãy đã tới giai đoạn cuối cùng, anh không dám thư giãn chút nào. Dù gì Thiên Tinh Thuý này chỉ có một, nếu cuối cùng phối thuốc thất bại thì tiêu tán đường.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!