Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Chương 282: Biệt thự tư nhân

Bọn họ lập tức bay theo, khi đến sân sau, họ phát hiện ra Trần Thanh đã ép các võ giả của nhà họ Ngụy ra ngoài.

“Còn nhiều như vậy à, nhà họ Ngụy đúng là có căn cơ vững chắc!”, Trần Thanh liếc mắt nhìn Ngụy Giang Hà vội vã chạy tới nói.

“Xin cậu hãy dừng lại, nhà họ Ngụy chúng tôi sẵn sàng đổi một bảo vật lấy tính mạng của các võ giả thiên tiên!”, Ngụy Giang Hà nghiến răng nghiến lợi, sau đó mở miệng nói.

“Ồ? Thế ông cầm ra trước đi, tôi muốn xem xem giá trị có đủ hay không”, nghe thấy những lời của Ngụy Giang Hà, Trần Thanh đột nhiên tò mò nhìn ông ta.

“Được, đây chắc chắn là một bảo vật, nhưng chúng tôi không biết phá giải như thế nào thôi”, Ngụy Giang Hà bất lực nói.

Trần Thanh nghe thấy những lời của Ngụy Giang Hà, hai mắt lập tức sáng lên.

“Cầm ra cho tôi xem nào!”, Trần Thanh gật đầu ngay lập tức.

Ngụy Giang Hà nhanh chóng trở về chỗ ở của mình, không lâu sau ông ta cầm một cái hộp quay trở lại.

Nhìn thấy chiếc hộp trong tay Ngụy Giang Hà, trong lòng Trần Thanh cực kỳ mừng rỡ.

Bởi vì chiếc hộp này không phải thứ gì khác, chính là hộp cơ quan Lỗ Ban, lấy được bản đồ kho báu và Bách Linh Quả ban đầu anh lấy được từ nhà họ Diệp.

Trong hộp cơ quan đó không phải có một tấm bản đồ kho báu và Bách Linh Quả sao?

Vì thế, trong lòng Trần Thanh cực kỳ chờ mong.

“Chính là thứ này!”, Ngụy Giang Hà đưa hộp cơ quan cho Trần Thanh.

Trần Thanh kìm nén sự kích động trong lòng, cầm lấy hộp cơ quan này, cẩn thận quan sát.

Quả nhiên, hộp cơ quan này không thể bị nhìn xuyên thấu, không biết nó được làm bằng chất liệu gì mà lại có thể ngăn mắt nhìn xuyên thấu của anh.

Rõ ràng đây không phải là nơi để mở ra, Trần Thanh khinh thường nhìn về phía Ngụy Giang Hà ngay lập tức: “Chỉ có cái hộp này? Thế mà ông muốn đổi lấy võ giả thiên tiên của nhà họ Ngụy các người? Do ông nghĩ thứ đồ này quan trọng quá hay là ông nghĩ võ giả thiên tiên nhà các người quá rẻ?”

Nghe thấy những lời của Trần Thanh, trong lòng Ngụy Giang Hà vô cùng bực bội, nhưng không dám nổi giận.

“Tôi đã từng dùng đao rìu mở cái hộp này ra, nhưng không thể nào mở được, dù có dùng lửa thiêu đốt cũng không được, chắc chắn bên trong có thứ đồ tốt”, Ngụy Giang Hà hơi chột dạ nói.

Đúng vậy, nếu là người khác đưa cho ông ta thứ đồ không rõ nguồn gốc này, ông ta cũng sẽ không thể tin tưởng.

“Được rồi, cũng có thể coi là bảo vật, nhưng mà lại không thể đổi lấy nhiều người như vậy, tôi sẽ thỏa hiệp một chút, giao 60% gia sản nhà họ Ngụy ra, tôi sẽ không động đến những người này”, thật ra trong lòng Trần Thanh cực kỳ thèm muốn chiếc hộp này, anh cũng lười so đo với nhà họ Ngụy.

“Được, tôi đồng ý!”, Ngụy Giang Hà thấy Trần Thanh buông bỏ, trong lòng trở nên vui mừng, lập tức đồng ý nhanh chóng.

“Khi nào trở về tôi sẽ phái người đến lấy, mong nhà họ Ngụy các người tự giải quyết cho tốt, nếu như còn động đến tôi một lần nữa thì đó cũng chính là lúc nhà họ Ngụy các người bị xóa sổ hoàn toàn”, ánh mắt lạnh lùng của Trần Thanh nhìn về phía Ngụy Giang Hà, nói.

“Vâng”, đối mặt với sự bá đạo của Trần Thanh, Ngụy Giang Hà đường đường là gia chủ nhà họ Ngụy mà cũng phải cúi đầu.

Trần Thanh uy hiếp một câu rồi quay người rời đi ngay lập tức, anh tin rằng, chắc chắn nhà họ Ngụy sẽ không dám quỵt nợ anh, nếu không thì nhà bọn họ cũng thể tồn tại được.

Sau khi Trần Thanh rời đi, khuôn mặt anh mới tỏ vẻ mừng rỡ.

Anh không ngờ chuyến đi đến nhà họ Ngụy này lại có thu hoạch này nữa, anh bảo Giang Tử Phong đi thu thập thông tin về hộp cơ quan này từ khắp nơi trên cả nước, nhưng không có chút tin tức nào.

Trần Thanh quá hiểu lợi ích của việc thể chất cường tráng, dù là chiến đấu hay là nén chân khí trong cơ thể, nó đều có lợi ích vô cùng to lớn.

Tất cả người nhà họ Ngụy thấy bóng lưng rời đi của Trần Thanh, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Gia chủ, chẳng lẽ cứ để yên chuyện này như thế sao?”, Ngụy Lương Bình thở hổn hển hỏi gia chủ.

“Nếu không để yên thì cậu định làm gì? Chẳng lẽ lại phái người chặn giết hắn sao? Bỏ đi, sau lần này, nhà họ Ngụy chúng ta ở ẩn, từ từ phát triển đi!”, Ngụy Giang Hà đương nhiên cũng không muốn như vậy, nhưng đối mặt với Trần Thanh có sức mạnh kinh khủng, ông ta cũng bất lực.

“Gia chủ, tên Trần Thanh này giết hai cường giả của nhà họ Phòng rồi, chúng ta có nên báo với nhà họ Phòng một tiếng không?”, mặc dù nhìn Ngụy Lương Bình có vẻ thô kệch, nhưng tâm tư khá tinh tế, con ngươi lập tức đảo một vòng mở miệng nói.

“Ừm, đúng là nên bảo người nhà họ Phòng đến thu dọn thi thể của người nhà bọn họ”, trong lòng Ngụy Giang Hà khẽ động, sau đó gật đầu đồng ý.

Trần Thanh tìm thấy Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, lúc này hai người đang chờ đợi với vẻ mặt lo lắng, đã nửa tiếng trôi qua rồi nhưng Trần Thanh vẫn chưa ra.

Đương nhiên bọn họ rất lo lắng, dù sao thì với tư cách là người bản địa Vân Hải, họ quá rõ sức mạnh của nhà họ Ngụy rồi, một mình Trần Thanh đơn phương độc mã, dù thế nào đi chăng nữa cũng rất nguy hiểm.

“Trần Thanh, anh không sao chứ?”, nhìn thấy quần áo của Trần Thanh bị rách nát rất nhiều, hai người lập tức vô cùng lo lắng hỏi.

“Tôi không sao, đưa tôi đến một nơi không có ai đi”, lúc này Trần Thanh muốn mở ra bí mật của hộp cơ quan, nói với hai người kia.

“Đến biệt thự ngoại thành của tôi đi, đó là biệt thự tư nhân của tôi”, Từ Tịnh Nhã suy nghĩ một chút, nói.

“Cô lái xe đi”, Trần Thanh lập tức lên ghế sau, lấy hộp cơ quan ra, bắt đầu sờ soạng.

“Đúng rồi, khi nào về, cô giúp tôi tìm người tiếp nhận tài sản của nhà họ Ngụy”, Trần Thanh vừa loay hoay với hộp cơ quan, vừa nói với Từ Tịnh Nhã.

“Cái gì?”, nghe thấy những lời của Trần Thanh, Từ Tịnh Nhã lập tức bị dọa sợ, chiếc xe suýt chút nữa tông vào một cái cây bên đường.

“Chắc anh sẽ không giết cả nhà họ Ngụy đâu nhỉ?”, Dương Lệ có trí tưởng tượng phong phú nói.

“Nghĩ vớ vẩn cái gì thế hả? Tôi không phải là ác quỷ giết người không chớp mắt, tôi chỉ là đến nói lí lẽ với bọn họ thôi, bọn họ cảm thấy cực kỳ hổ thẹn với hành động của mình, nên mới tặng cho tôi 60% gia sản của mình, vốn dĩ tôi cũng không muốn, nhưng bọn họ cứ nhất định phải đưa cho tôi, đúng là hết cách”.

Trần Thanh nói những lời như vậy với vẻ cực kỳ thèm đòn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!