Chương 281: Khinh người quá đáng
“Chết đi!”, hai người hét lên, màu xanh bên ngoài cơ thể lại càng thêm nồng đậm, khí thế trên thân càng thêm kinh người, sau đó hai người tăng tốc độ, lao thẳng về phía Trần Thanh.
Bịch!
Trần Thanh luôn đề phòng hai người họ nhưng tốc độ của hai người này quá nhanh, trong chớp mắt, họ đã đến trước mặt, anh chỉ kịp tự bảo vệ mình.
Sau đó, Trần Thanh bị họ đánh bay ra ngoài.
Hai người bọn họ rất lợi hại, tấn công điên cuồng về phía Trần Thanh.
Nếu Trần Thanh thi triển Tiêu Dao Bộ, chắc chắn anh có thể tránh được đòn tấn công của hai người bọn họ nhưng Trần Thanh muốn kiểm tra xem cơ thể của mình đạt đến mức độ nào, cho nên chỉ phòng thủ, không né tránh hay phản công.
Nhất thời, Trần Thanh giống như một quả bóng, không ngừng bị đánh ra ngoài.
Người nhà họ Ngụy nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức trở nên phấn chấn, cắn răng nghiến lợi nhìn cảnh tượng này, chỉ mong Trần Thanh bị đánh tan xác.
Hai ông lão của bộ tộc Hắc Sơn càng đánh càng sợ hãi, thực lực hai người bọn họ gộp lại mạnh hơn Trần Thanh gấp trăm lần, nhưng Trần Thanh lại không có phản ứng gì, theo lý mà nói, thì dù có là khối sắt, anh cũng phải bị đánh thành cái đĩa sắt rồi.
Trần Thanh cực kỳ hài lòng với thể chất cường tráng của mình, anh không ngờ qua hai lần rèn luyện, cơ thể của anh lại có thể đạt đến trình độ này, xem ra vẫn phải tiếp tục rèn luyện thể xác, việc này sẽ giúp ích rất nhiều.
Đánh với hai người của bộ tộc Hắc Sơn đánh cả nửa ngày, anh cũng chỉ cảm thấy khí huyết trong người chỉ hơi dâng lên một chút, nhưng không hề bị thương.
“Sao thế? Tiếp tục đi, đừng dừng lại!”, Trần Thanh cảm thấy khí thế của hai người kia bắt đầu suy yếu, anh biết, e rằng trạng thái cuồng bạo của hai người họ sắp hết rồi.
“Rút!”, hai người họ biết, nếu không đi thì có lẽ bọn họ cũng sẽ đi theo bước Ngụy Đỉnh Phong.
Hai người họ lập tức đánh môt chiêu mạnh mẽ rồi trực tiếp chạy tách ra về hai hướng.
“Hừ, đánh xong liền muốn đi, tưởng bở!”, Trần Thanh thấy hai người nọ muốn chạy thì lập tức tăng tốc độ, trong chớp mắt đã đến trước mặt một trong hai người, sau đó giơ chân đạp một cú.
Anh đá người này bay ra ngoài rồi lao về hướng của người còn lại đang chạy trốn.
Sau đó, Trần Thanh lại tăng tốc độ, không đến năm giây, anh đã đuổi kịp người còn lại rồi đá người đó về chỗ cũ.
Người nhà họ Ngụy đứng xem đều cảm thấy không thể nào giải thích được, tại sao Trần Thanh còn bị đánh một cách bị động vừa rồi, trong chớp mắt đã lội ngược dòng, còn hai ông lão kia thì trở thành đối tượng bị đánh.
Trần Thanh đá mỗi người một cước, đá bay hai người họ về sân của nhà họ Ngụy.
“Đánh tôi lâu như vậy rồi lại muốn chạy, có phải là hơi kỳ cục quá rồi không?”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, nhìn khí thế của hai người đang ngày càng suy yếu.
“Thằng nhóc, nếu cậu đã biết thân phận của chúng tôi thì nên biết đắc tội với chúng tôi không phải là một việc khôn ngoan đâu!”, lúc này sắc mặt của hai người họ khá bực bội, sớm biết vậy thì họ đến nhà họ Ngụy để dính vào đống rắc rối này làm gì..
Bây giờ thì hay rồi, lợi ích chưa thu được, ngược lại còn liên lụy cả hai.
“Ồ, ý của ông là, chuyện tôi giết tên Thiết Sơn đó trước đây cũng có thể xí xóa đúng không?”, khóe miệng Trần Thanh nở nụ cười giễu cợt.
“Không sai, chỉ cần cậu tha cho bọn tôi rời đi, ân oán trước đây sẽ được xí xóa”, trong tình huống ép người thế này ông ta còn có thể nói không sao?
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng sao có thể không báo thù đánh gãy tay này chứ, chẳng qua là tương lai còn dài thôi.
“Nếu đã vậy thì giờ tôi giết các người, đến lúc đó người trong tộc các người cũng sẽ có suy nghĩ giống các người thôi”, Trần Thanh gật đầu, lập tức bước lên phía trước.
“Không... cậu không thể giết bọn tôi!”, hai người bọn họ cực kỳ hoảng sợ, từ trước đến nay, bọn họ chưa từng ngờ được mình sẽ bị một người thanh niên mới hai mươi tuổi đầu đánh bại.
Thực lực của người bộ tộc Hắc Sơn bọn họ đều siêu phàm, ai cũng đều có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng đối mặt với Trần Thanh có thực lực thấp hơn, cơ thể yếu hơn, tốc độ chậm hơn, chân khí cũng không bằng thì đánh như thế nào?
Trần Thanh lại không hề để ý đến hai người bọn họ, anh muốn thử xem có thể tìm ra điểm yếu của bọn họ hay không, có thể đánh bại được thể chất của bộ tộc Hắc Sơn hay không.
Trần Thanh lập tức vận chân khí, điên cuồng tấn công bằng nắm đấm.
Từng cú đấm rơi xuống, hai người kia hoàn toàn không có sức phản kháng, tác dụng phụ sau khi cuồng bạo khiến hai người vô cùng yếu ớt.
Trần Thanh đấm mười mấy cú, cuối cùng lồng ngực của hai người bị đánh nát, hai người mở to mắt.
Đến chết, bọn họ cũng không ngờ rằng thể chất mà có thể so với cương thi đó, thể chất mà bọn họ lấy làm kiêu ngạo lại bị người ta đánh nát một cách không khoan nhượng.
Đương nhiên Trần Thanh không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào, giương mắt nhìn về phía người nhà họ Ngụy, tất cả những người trong nhà họ Ngụy đều đối diện với ánh mắt của Trần Thanh, ai cũng sợ hãi quay đi, không dám đối diện với ánh mắt của anh.
Mặc dù Ngụy Giang Hà rất tức giận Trần Thanh, nhưng ông ta cũng sợ anh. Người này đúng là một con khủng long bạo chúa hình người, cực kỳ tàn bạo, ông ta sợ Trần Thanh sẽ diệt sạch cả nhà họ Ngụy.
“Được rồi, bây giờ chúng ta có thể từ từ giải quyết rồi!”, trong mắt Trần Thanh hiện lên một tia tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn về phía Ngụy Giang Hà nói.
“Trần Thanh, thật ra giữa chúng ta không có mâu thuẫn nào không thể hòa giải, hôm nay cậu giết nhiều người nhà họ Ngụy chúng tôi như vậy, có lẽ cậu nên hài lòng rồi chứ!”. Ngụy Giang Hà kìm nén cơn giận trong lòng, nói với Trần Thanh.
“Ồ? Ý của các người là, các người có thể tính kế tôi nhưng tôi không thể phản kháng lại các người đúng không?”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, có thể nói là nhận thức được sự vô liêm sỉ của người nhà họ Ngụy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!