Chương 274: Bật loa lên đi!
Trần Thanh không hề ngăn cản chuyện này, dù gì cũng là một phế vật, ngược lại anh muốn xem thử, có thể dày vò đến mức nào?
“Bố tao muốn nói chuyện với mày”, Vân Phụng Thiên trao đổi vài câu với bố mình thì dũng khí của hắn cũng trở nên mạnh mẽ hơn, khi nói chuyện giọng rất bình tĩnh mà không hề nghẹn ngào nữa.
“Bật loa lên đi!”, Trần Thanh lười phải nghe điện thoại, ra hiệu cho hắn mở loa.
“Tôi là bố của Vân Phụng Thiên, Vân Hạn Lâm, thằng nhãi, tôi không quan tâm cậu là ai, mau thả con trai tôi ra, nếu không, tôi sẽ giết cả nhà cậu”, một giọng nói u ám mang đầy sự đe dọạ vang lên từ đầu dây bên kia điện thoại.
“Lão già thúi, ông có biết không? Ông đây ghét nhất là bị người khác uy hiếp, vậy ông phải vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó tiến về phía trước giẫm thật mạnh lên đôi chân của Vân Phụng Thiên.
Răng rắc...
Hai tiếng xương gãy truyền đến, tiếp theo là tiếng hét xuyên thấu đất trời của hắn.
Không hề dừng lại ở đó, Trần Thanh lại nhấc chân ra, rồi liền giẫm gãy hai cánh tay của Vân Phụng Thiên, cuối cùng là đến bộ phận dưới cơ thể của hắn, trực tiếp bị anh giẫm nát luôn rồi.
Nhưng lúc này, Vân Phụng Thiên không thể chịu đựng được cơn đau đớn này, hắn đã hoàn toàn ngất đi.
Lúc này, Lão Du chỉ bị nát vùng đan điền ngoài ra không bị thương gì đang ở bên cạnh cũng chết lặng, lão ta không ngờ rằng Trần Thanh lại dám ra tay tàn nhẫn như vậy.
Đây nhất định là muốn chiến đấu với Kỳ Môn Sơn của bọn họ đến chết mà, tên trẻ tuổi này điên thật rồi.
“Cho dù mày là ai nhưng mày chết chắc rồi. Tao không chỉ giết cả nhà mày, hễ là ai có liên quan đến mày, tao đều sẽ không bỏ qua”, lúc này, giọng nói của Vân Hạn Lâm như đang trong trạng thái điên cuồng, đầy mùi chết chóc.
“Được, tôi chờ ông”, Trần Thanh cười nhạt, trực tiếp giẫm nát điện thoại.
“Khiêng hắn đi đi”, Trần Thanh nhìn Lão Du lạnh lùng nói, nói xong, anh liền rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Trần Thanh đang rời đi, Lão Du linh cảm được việc khiêu khích một người tàn nhẫn như vậy, nhất định không phải chuyện tốt đối với Kỳ Môn Sơn của bọn họ.
Mới hai mươi mấy tuổi đầu mà thực lực của Trần Thanh đã mạnh đến vậy, quan trọng nhất chính là quyết đoán, lòng dạ độc ác, không bao giờ nhân nhượng với đối phương.
Đương nhiên, Trần Thanh không hề biết chuyện này, anh đã trở về nhà họ Dương rồi.
Lúc này, không khí nhà họ Dương rất nghiêm trọng, khi người nhà họ Dương nhìn thấy Trần Thanh một mình trở về thì đều lộ ra vẻ hi vọng.
Lẽ nào Trần Thanh không đuổi kịp đám người cậu chủ Vân sao?
“Cậu không sao chứ?”, Dương Lệ nhanh chóng bổ nhào vào lòng của Trần Thanh, lo lắng hỏi.
“Yên tâm, tôi thì có thể xảy ra chuyện gì được? Bọn họ mới là người gặp rắc rối”, Trần Thanh cảm giác được sự yếu ớt của người con gái trong vòng tay mình, trong lòng đột nhiên có một tia gợn sóng.
“Bọn họ sao vậy?”, Dương Lệ ngẩng đầu lên khi nghe anh nói vậy, nghi hoặc hỏi.
“Không có chuyện gì, chỉ là khiến bọn họ tàn phế mà thôi”, Trần Thanh hời hợt nói.
“Chuyện này… Có khi nào cậu sẽ gặp rắc rối không?”, Dương Lệ lo lắng hỏi khi nghe Trần Thanh nói vậy.
“Đừng lo, không sao đâu”, Trần Thanh cười an ủi.
Sao có thể không có chuyện gì được chứ?
Nhưng mà, lẽ nào vì sợ rắc rối mà tha cho hai người họ đi sao?
Điều này không hợp với bản tính của Trần Thanh lắm, anh không muốn làm trái ý mình.
Khi Dương Đức Trung và những người họ Dương khác nghe thấy Trần Thanh nói vậy, hai chân của bọn họ sợ hãi đến mức suýt gục xuống đất.
“Xong rồi, cậu tiêu đời rồi, không chỉ vậy, cậu còn làm liên lụy đến cả nhà họ Dương chúng tôi”, Dương Đức Trung oán hận nhìn Trần Thanh, nếu không phải thực lực yếu, ông ta sớm đã xông lên trước liều mạng với Trần Thanh rồi.
“Hừm! Tốt hơn hết ông không nên chọc tức tôi, nếu không thì…”, Trần Thanh quay đầu lại liếc nhìn Dương Đức Trung đang than thở về mình, ánh mắt anh chợt lạnh lùng nói.
Nghe thấy vậy, Dương Đức Trung lập tức kinh hãi ngậm miệng lại.
Ông ta không cho rằng Trần Thanh là đang nói đùa, vừa mới phế đi cậu chủ của Kỳ Môn Sơn, cho dù có con gái ruột của mình ở đây, Trần Thanh cũng sẽ không kiêng nể mà động tay với mình.
“Cô sẽ trở về Nam Hải với tôi, hay là ở lại đây?”, Trần Thanh có chút thương xót, nhìn Dương Lệ hỏi.
Anh thực sự không muốn Dương Lệ ở trong một gia đình như vậy.
“Tôi sẽ quay lại Nam Hải với cậu”, Dương Lệ nói với Trần Thanh một cách rất chắc chắn, không chút đắn đo.
“Vậy thì đi thôi”, Trần Thanh chợt nở nụ cười, lập tức đưa tay ra kéo cô ấy cùng rời khỏi nhà họ Dương.
“Sao mà lâu như vậy, tôi đã ngủ thiếp đi rồi”, khi Trần Thanh và Dương Lệ xuất hiện trước mặt Từ Tịnh Nhã, cô ta đã ngủ thiếp trên bàn của quán cà phê bên cạnh.
“Hở? Đây là ý gì?”, Từ Tịnh Nhã đang mơ mơ màng màng thì nhìn thấy Dương Lệ, cô ta bỗng sửng sốt, bèn hỏi ngay lập tức.
“Lát nữa, cô ấy sẽ quay lại Nam Hải với chúng ta”, Trần Thanh giải thích.
Về phần những người khác, Trần Thanh không đề cập tới.
Lúc này, Dương Lệ nhìn Từ Tịnh Nhã cũng có chút thù địch, không ngờ cô gái đã hai lần chạm mặt này lại có quan hệ thân thiết với Trần Thanh như vậy, xem ra cô ta biết Trần Thanh là một người đàn ông tốt nên muốn tranh giành với mình đây mà.
Từ Tịnh Nhã cũng nhìn chằm chằm vào Dương Lệ với ánh mắt thù địch, lý do của cô ta đương nhiên rất vẹn toàn, đó là giúp cô bạn thân của mình trông chừng kỹ chồng của cô ấy, đảm bảo rằng sẽ không bị những người phụ nữ khác cướp đi.