"Reng reng..."
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Thanh vang lên âm báo tin nhắn, mở ra xem thì thấy hai tỷ được chuyển tới tài khoản của mình.
Lần này tới thành phố Vân Hải thu hoạch được khá nhiều, kiếm được bảy tỷ mốt tiền mặt, một mỏ khoáng sản, mười loại dược liệu, còn cả năm loại dược liệu của nhà họ Phùng nữa.
Những gia tộc này khấm khá thật đấy, anh có nên dành thời gian tới nhà họ Ngụy một chuyến không nhỉ? Đọc chương mới nhất tại nhóm zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264
Trong lúc Trần Thanh ngẫm nghĩ xem có nên tới nhà họ Ngụy hay không, lão Du cũng đã mang hòm đựng ba loại dược liệu tới rồi.
"Đây là Mộc Linh Chi bảy trăm năm, đây là Nhân Sâm chín trăm năm, đây là Hà Thủ Ô sáu trăm năm, tất cả đều là những loại linh dược vô giá. Dược liệu từ năm trăm năm trở lên không thể gọi là dược liệu được nữa, phải gọi là linh dược", lão Du nộp ba loại linh dược này ra mà trái tim như rỉ máu.
"Được đó, những linh dược còn lại nhớ chuyển tới cho tôi đấy", Trần Thanh cười ha ha, bởi vì nhìn thấy ba cây linh dược này, anh cảm nhận được khát vọng truyền tới từ cơ thể mình, như thể đang cực độ muốn có được chúng vậy.
Xem ra mấy loại linh dược này có tác dụng với anh rồi.
Không biết nhà họ Phòng và nhà họ Ngụy có những loại linh dược này không, nếu có thì sao không nhân cơ hội này cướp lấy?
Nhưng hiện giờ không có cái cớ nào cả, tự nhiên tới đoạt thì hơi ngại.
"Viết giấy nợ đi, kẻo đến lúc đó các người lại quỵt", vừa nói, Trần Thanh vừa lấy một tờ giấy trắng tới, ép cậu chủ Vân ký tên mình vào, đồng thời rạch tay hắn ra, ấn dấu vân tay vào đó rồi mới hài lòng gật đầu.
"Được rồi, các người đi đi", Trần Thanh cười tủm tỉm thả Vân Phụng Thiên ra. Sau khi nhìn chữ ký, Trần Thanh mới biết tên thật của tên cậu chủ Vân này, tên của hắn rất kêu, hàm ý là phượng múa trên chín tầng mây, tiếc rằng lại là một tên vô dụng.
"Chú Du, giết hắn cho tôi, giết hắn!", được Trần Thanh thả ra, Vân Phụng Thiên lập tức sửng cồ lên, cứ điên cuồng gào thét.
Vân Phụng Thiên hắn đã bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế! Trong Kỳ Môn Sơn, hắn lộng hành quen rồi, không ngờ vừa xuống núi đã bị người ta bắt, suýt thì đi đời nhà ma.
Hơn nữa, hắn còn bị tên khốn này thi hành châm cứu, hiện giờ hắn không cảm nhận được gì từ phía dưới nữa rồi, vậy nên hắn nhất định phải giết thằng khốn ấy.
"Cậu chủ, chúng ta đi thôi", chú Du kéo Vân Phụng Thiên lại, ép hắn phải đi ra ngoài.
"Chú Du, hắn không phải đối thủ của chú đâu, sao chú phải sợ hắn?", lúc này, Vân Phụng Thiên đã phẫn nộ đến mức mất cả lý trí rồi, nói chuyện mà không dùng não.
"Cậu chủ, nếu giết hắn thì sau này cậu phải làm sao?", vốn dĩ chú Du không muốn nói toạc chuyện này ra, nhưng cậu chủ cần quấy như thế, lão ta đành phải nói ra.
"Vậy chú hãy bắt hắn lại, ép hắn chữa cho tôi", Vân Phụng Thiên hơi nghệt mặt ra, sau đó nói không mấy bận tâm.
"Chuyện này...", nghe Vân Phụng Thiên nói vậy, chú Du sửng sốt, sau đó nhìn về phía Trần Thanh.
Tất nhiên là Trần Thanh cũng nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ. Thấy bọn họ nhìn về phía mình, Trần Thanh hơi gật đầu, muốn bày tỏ sự thân thiện.
Dù sao hai người đó cũng cho anh cả đống đồ rồi, đâu thể có thái độ lồi lõm được nữa.
"Thằng ranh, dám uy hiếp cậu chủ của bọn tao, hôm nay ông già này sẽ bắt mày, ép mày quỳ xuống trước mặt cậu chủ và tạ tội với cậu ấy", chú Du gật đầu, ban nãy suýt thì ông ta hồ đồ rồi.
"Ông nhất định phải đánh với tôi hả? Nếu đánh thật thì e rằng cái giá phải trả không chỉ những thứ này thôi đâu", Trần Thanh chẳng hề để ý tới, anh vừa cười vừa nói.
"Hừ, bớt giả vờ giả vịt đi, vừa rồi mày lấy cậu đây làm con tin, nếu không chú Du chỉ cần dùng một ngón tay là có thể nghiền chết mày", Vân Phụng Thiên rất tin tưởng chú Du, hắn hừ lạnh nói.
Lão Du cũng ngạo mạn ra mặt, hiển nhiên lão ta rất thỏa mãn trước lời nói của cậu chủ mình.
"Haizz, con người ta đã muốn chết rồi thì đến thần tiên cũng khó mà cứu được, nếu các người muốn chết thì nhào vô đi", Trần Thanh lắc đầu, nói với vẻ bất đắc dĩ.
"Muốn chết!", nghe Trần Thanh nói vậy, lão Du lập tức nổi giận, đang khinh thường hay đang sỉ nhục ông ta đây?
Ngay lập tức, lão Du nổi giận hét lên, sau đó thân thể lão ta xẹt thẳng tới trước mặt Trần Thanh, bàn tay quặp lại, chộp thẳng vào điểm yếu hại của anh.
"Cút đi, lão già chết tiệt", Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó mũi chân của anh đánh mạnh vào cổ tay lão ta.
Lão Du không ngờ là Trần Thanh lại phản ứng nhanh như thế, bèn vội vàng rút tay về.
Sau một chiêu giành được lợi thế, Trần Thanh không từ bỏ ưu thế ấy, anh lập tức công kích lão Du.
Lão Du liên tục hóa giải thế công của Trần Thanh, mặc dù lần nào cũng kịp thời, nhưng lão ta cảm thấy xương tay xương chân mình sắp gãy luôn rồi.
Tay chân của Trần Thanh cứng như sắt thép, đụng độ với anh thì tất nhiên là sẽ yếu thế hơn.
"Không hổ là cao thủ trong tông môn, khá đó", cảm nhận được sự kiên trì bền bỉ của lão Du, Trần Thanh cảm thấy hưng phấn.
Những lúc đánh với người khác, anh luôn giải quyết với tốc độ nhanh nhất, rất ít khi gặp được người có thể đỡ được công kích của anh, xem ra tông môn vẫn có điểm đặc biệt riêng của nó.
Thế là Trần Thanh bớt dùng lực đi một chút, bắt đầu so chiêu với lão ta. Càng đánh thì Trần Thanh càng ngộ ra được nhiều điều về chiến đấu hơn.
Lão Du khống chế chân khí rất chuẩn xác, có thể dùng một phần thì lão ta sẽ không dùng đến hai phần, làm như vậy sẽ tiết kiệm được chân khí, bởi vì chân khí mà cạn kiệt thì thực lực sẽ giảm đi nhiều.
Trần Thanh chẳng những được rèn luyện kỹ xảo chiến đấu với cao thủ, mà khả năng khống chế chân khí cũng ngày một tốt hơn.
Còn lão Du thì càng đánh càng kinh hãi. Vừa rồi Trần Thanh chỉ đơn giản là dùng sức để đánh với lão ta, nhưng mới đánh được một lát mà anh đã học được cách vận dụng hợp lý, tiến bộ nhanh đến chóng mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!