Chương 268: Đầy ẩn ý
Những người khác sau khi nghe những lời Phùng Hòa Vĩ nói thì đều tỏ vẻ chế giễu.
Những thành viên khác của nhà họ Phùng lại không cảm thấy có gì không ổn, ai cũng hung dữ nhìn Trần Thanh.
Đã nói là để các người thắng rồi mà còn không chịu bỏ qua, đúng là không biết tốt xấu gì cả!
Đối với những người này mà nói, họ chủ động nhận thua thì đó là ban ơn cho người khác, không ngờ lại bị phản bác dữ dội như vậy.
“Vậy cậu muốn như thế nào?”, Phùng Hòa Vĩ kìm nén lửa giận trong lòng, nghiến răng hỏi.
“Đương nhiên là làm xong những chuyện chưa hoàn thành, ví dụ như, giết ông ta!”, ánh mắt của Trần Thanh lạnh lùng, toàn thân tràn ngập sát khí, lộ ra suy nghĩ của anh.
“Cái gì?”
Người nhà họ Phùng nghe những lời của Trần Thanh, ai cũng giật nảy mình, giữa thanh thiên bạch nhật, tên Trần Thanh này lại muốn giết người.
Còn sắc mặt người nhà họ Từ đều biến đổi, mặc dù là trận chiến đẫm máu giữa các gia tộc, nhưng đều diễn ra trong bóng tối, ai dám giết người trắng trợn chứ?
Đương nhiên Phùng Dương nghe thấy lời nói của Trần Thanh, chỉ là bây giờ không biết ông ta gãy bao nhiêu xương trên người, muốn giãy dụa cũng không cử động được.
Phùng Dương cảm nhận được sát ý tỏa ra từ trên người Trần Thanh, ông ta biết, tên Trần Thanh này thật sự dám giết người.
Hơn nữa, sát ý trên người Trần Thanh nồng đậm như vậy, chắc chắn không phải giết người lần đầu tiên.
Nhưng Trần Thanh không quan tâm đám người này nghĩ như thế nào, anh bước lên xe nhanh như chớp, đánh mạnh lên đan điền của Phùng Dương, trực tiếp giẫm nát đan điền của ông ta.
Phùng Dương cảm nhận được đan điền của mình bị vỡ nát, trong lòng ông ta liền cảm thấy nguội lạnh như tro tàn.
Lúc này, trong lòng ông ta tràn đầy hối hận, tại sao lần này ông ta lại đến đây, chỉ vì tên công tử bột Phùng Tuấn Khải này, cùng nhập bọn với họ.
Đan điền bị vỡ vụn thì dù các vết thương trên người có được chữa khỏi, sau này cũng trở thành một kẻ vô dụng không thể tu luyện được, ông ta biết, mình xong rồi!
Phùng Hòa Vĩ đột nhiên phát điên, Phùng Dương là một kiện tướng đắc lực trong nhà họ Phùng, nếu tản ra đánh thật sự, sức chiến đấu có thể so với thiên tiên đại thành, thuộc về nhóm người có sức chiến đấu cao trong nhà họ Phùng, nhưng bây giờ lại bị Trần Thanh phế đi đan điền, trở thành một kẻ vô dụng.
“Trần Thanh, mày còn dám đánh tàn phế người nhà họ Phùng bọn tao, mày muốn trở thành kẻ địch với nhà họ Phùng sao?”, Phùng Hòa Vĩ rống lên, hai mắt đỏ lừ, ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh tràn đầy phẫn nộ và thù hằn.
“Hả? Trở thành kẻ địch với nhà họ Phùng? Xin lỗi, từ lúc các người đến đây, nói rõ lập trường giữa hai chúng ta, tôi nhớ, vừa rồi hình như ông đã nói, muốn đánh gãy tay chân của tôi, cắt lưỡi của tôi, đúng không?”, trên gương mặt lạnh lẽo của Trần Thanh nở nụ cười.
“Cậu Trần, chuyện gì cũng có thể thương lượng, chuyện lần này là do chúng tôi sai trước, có điều kiện gì cậu cứ đưa ra đi”, Phùng Hòa Vĩ miễn cưỡng nở nụ cười, dùng vẻ mặt hòa nhã nói với Trần Thanh.
“Ồ? Ý của ông là, nhà họ Phùng các người đồng ý hòa giải? Chỉ là không biết người nhà họ Phùng các người có điều kiện gì?”, Trần Thanh dừng bước chân, trên mặt xuất hiện nụ cười trào phúng.
“Để bày tỏ lời xin lỗi của nhà họ Phùng, chúng tôi sẵn sàng đưa ra hai tỷ, coi như lòng thành của chúng tôi để giảng hòa, không biết ý của cậu Trần như thế nào?”, Phùng Hòa Vĩ cố kìm nén cơn giận trong lòng, nói.
“Ông Phùng, dù gì nhà họ Phùng các người cũng là võ đạo thế gia, chẳng lẽ không biết, tiền bạc đối với người nhà võ mà nói, cùng lắm chỉ là thêu hoa trên gấm, cũng không phải là thứ cần thiết sao?”, Trần Thanh không từ chối, nhưng rõ ràng anh không chỉ ham muốn như vậy.
Lồng ngực của Phùng Hòa Vĩ không ngừng phập phồng, thể hiện sự tức giận trong lòng ông ta, nhưng tình thế cấp bách, dù thế lực của nhà họ Phùng có mạnh hơn thì lúc này cũng gặp bất lợi.
“Đương nhiên, chúng tôi biết cậu Trần coi tiền như cỏ rác, ngoại trừ hai tỷ, chúng tôi sẵn sàng đền bù thêm năm cây dược liệu trên năm trăm năm tuổi, không biết ý cậu Trần thế nào”, khi nói ra những lời này, Phùng Hòa Vĩ gần như nghiến răng nghiến lợi, những lời này đều bật ra từ kẽ răng.
Trong xã hội hiện nay, ô nhiễm quá nghiêm trọng, hơn nữa con người lại khai phá quá độ, đừng có nói là dược liệu trên năm trăm năm tuổi, dù là dược liệu trên một trăm năm tuổi cũng đều có giá trên trời.
Mà dược liệu trên năm trăm năm tuổi này lại càng khó kiếm hơn, dược liệu như thế này cũng là một thứ đồ rất quan trọng với nhà họ Phùng.
Nhưng dù dược liệu có quý giá đến đâu, cũng không quý bằng mạng người, nếu như hôm nay Trần Thanh phế bỏ hết người ông ta mang theo thì sợ rằng ông ta cũng xong đời.
“Được thôi, tôi tha thứ cho các người, nhưng mà, nếu như nhà họ Phùng các người còn đến làm phiền tôi, e rằng sẽ rất khó nói đấy”, Trần Thanh gật đầu, cực kỳ hài lòng với điều kiện của Phùng Hòa Vĩ.
“Thế nhưng, các người đập hỏng cửa lớn nhà họ Từ, hơn nữa còn đánh bảo vệ nhà họ bị thương, chuyện này nên giải quyết thế nào đây?”, Trần Thanh không đợi đám người Phùng Hòa Vĩ nói, đã lập tức lên tiếng.
“Yên tâm, cậu Trần, đợi một chút chúng tôi sẽ sửa lại của nhà họ Từ, chúng tôi cũng sẽ bồi thường cho những bảo vệ đã bị người của chúng tôi đánh bị thương”, Phùng Hòa Vĩ sắp không kiềm chế nổi rồi, suýt nữa thì cầm dao tự sát.
Cũng may ông ta là người giỏi kiềm chế, nhanh chóng kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Phùng Hòa Vĩ làm việc cũng cực kỳ thoải mái, nhanh chóng chuyển hai tỷ, về phần dược liệu, bây giờ bọn họ cũng không có, chỉ có thể đưa lại sau.
Đối với chuyện này, Trần Thanh cũng không tính toán gì, cho bọn họ thư thả trong một tuần, Phùng Hòa Vĩ hứa hẹn, trong một tuần sẽ gửi cho anh.
Về phần bồi thường cho người nhà họ Từ, nhà họ Phùng bồi thường 50 triệu, xem như rất nể mặt rồi.
So với hai tỷ của Trần Thanh thì 50 triệu này đúng là hơi bèo bọt.
Thế nhưng Từ Hồng Nho cũng không dám bất mãn, nếu như bất mãn thì đợi Trần Thanh rời đi, e rằng bọn họ cũng không chịu được lửa giận của nhà họ Phùng.
Sau đó, người nhà họ Phùng bế Phùng Dương lên xe, chán nản rời khỏi nhà họ Từ.
Đợi sau khi người nhà họ Từ rời đi, Trần Thanh lập tức sờ sờ bụng mình, đánh nhau một hồi lâu, bây giờ anh rất đói bụng.
Trần Thanh nhận ra, từ sau hai lần anh tôi luyện thân thể, nhu cầu ăn uống của anh đã tăng lên rất nhiều.
Một khi đói thì ăn không khác gì thùng cơm.
Hơn nữa, sau khi chiến đấu lại càng dễ đói hơn.
“Gia chủ Từ, thật sự ngại quá, lần này vốn là do tôi gây rắc rối, kết quả lại khiến cửa nhà các người bị phá hỏng!”, trên bàn ăn, Trần Thanh vừa ăn, vừa ngại ngùng nói với Từ Hồng Nho.
“Cậu Trần khách sáo quá, một cánh cửa thì có là gì, huống chi, số tiền nhà họ Phùng bồi thường đủ để mua mấy cánh cửa rồi”, Từ Hồng Nho lại lắc đầu, không có gì bất mãn cả.
Động vào nhà họ Phùng, chính là vì con gái mình, về tình về lý, Trần Thanh không cần nói xin lỗi ông ta.
Trần Thanh gật đầu, cũng không khách sáo nữa, nhanh chóng quét sạch đồ ăn trên bàn.
Lúc này, Từ Tịnh Nhã nhìn Trần Thanh một cách si mê, cô ta biết, một khi Trần Thanh ăn xong sẽ trở lại Nam Hải.
Đợi khi Trần Thanh trở về Nam Hải, những thứ đơn giản như việc muốn thường xuyên gặp anh cũng trở thành điều xa xỉ.