Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh


Chương 267: Có biến!

"Tôi cũng muốn xem xem con quay điên này có thể xoay đến khi nào đây?", Trần Thanh cười lạnh, nhìn Phùng Dương di chuyển ngày một chậm dần, sau đó anh nhảy đến nơi cách xa một chút chờ ông ta dừng lại.

"Yên tâm, tôi sẽ không tấn công đâu, chờ ông dừng hẳn rồi mới ra tay", hai tay Trần Thanh chắp sau lưng, hờ hững nói.

"Đây mới là cao thủ, không thèm nhân lúc đối thủ gặp khốn mà ra tay".

"Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ không đợi ông ta ổn định lại, nhanh chóng đánh ngay cho ông ta không kịp trở tay".

"Ngầu quá đi mất!"

Lúc này, toàn thể người nhà họ Từ nhìn Trần Thanh với một ánh mắt vô cùng sùng bái, nhất là mấy cô nàng, hai mắt nồng nhiệt như lửa vậy.

Hiển nhiên Trần Thanh không ngờ, mình chỉ nói nhảm một câu liền đổi lấy những phản ứng thế này.

Quả nhiên, tốc độ của Phùng Dương đã chậm lại, sau khi ông ta đứng vững thì cả người đều là mồ hôi, thở dốc phì phò.

"Còn muốn đánh tiếp không?", Trần Thanh cười khẩy, cũng không vội ra tay.

Anh nhìn ra được, vừa rồi Phùng Dương xoay tròn thì chân khí đã hao tổn hơn một nửa, sức lực gần cạn kiệt.

Cơ mà, cũng không phải chiêu này của ông ta kém cỏi, chỉ do là gặp phải anh mà thôi.

Nếu như cũng là một thiên tiên đại thành khác, e rằng cũng sẽ bị Phùng Dương đánh bại, dù sao thì chiêu này rất sắc bén, tốc độ cũng rất nhanh, người khác nếu không đề phòng, sẽ lập tức bị quét bay ra ngoài như mình vậy.

Mà trong chiến đấu, nếu để mất thăng bằng khi gặp một con quay như Phùng Dương, muốn giành lại được thế chủ động thì cũng không dễ dàng chút nào.

"Cũng chỉ biết chạy qua lại né tránh, có gì hay ho chứ? Có ngon thì lấy cứng đối cứng với tôi này", Phùng Dương thở hổn hển nhưng vẫn hống hách nói.

Trần Thanh còn chưa đáp lại tiếng nào, nhưng sắc mặt đám người nhà họ Từ lại rất kỳ lạ.

Dù sao thì cảnh tượng này cũng y như cảnh tượng của Hồng đại sư vậy, đều đòi lấy cứng chọi cứng, nhưng mà tình trạng sức khoẻ của Phùng Dương có lẽ sẽ mạnh hơn Hồng đại sư, không biết Trần Thanh có lao vào hay không.

"Đầu ông có vấn đề à? Tại sao tôi phải lấy cứng chọi cứng với ông? Dù sao thì ông cũng chẳng bắt kịp tôi, tôi kiệt sức rồi thì sau cùng người thua cũng không phải là ông".

Vốn dĩ mọi người đều cho rằng tất nhiên Trần Thanh không sợ gì cả, ấy mà anh lại thẳng thắn từ chối.

Nhưng Trần Thanh nói cũng có lý, vì sao phải tự mua dây buộc mình chứ, ai lại dùng điểm yếu của mình đi so với điểm mạnh của người khác đâu.

"Đó là tại cậu không dám đấy nhé, nếu không dám rồi, thì đừng có mà linh ta linh tinh nữa, nhanh chóng đi với tôi đến nhà họ Phùng dập đầu xin lỗi", Phùng Dương bẻ lại Trần Thanh, tự cho rằng là Trần Thanh yếu hơn ông ta.

"Đầu to mà óc như trái nho, đáng thương ghê vậy đó. Nếu ông cho rằng không lấy cứng chọi cứng là yếu, vậy... được thôi, theo ý ông vậy, lần này tôi sẽ không tránh nữa, nào, nhào vào đi".

Trước tiên Trần Thanh không nể nang châm chọc ông ta, sau đó lại đồng ý với yêu cầu lấy cứng chọi cứng của ông ta, còn nói một cách vô cùng ngầu lòi nữa.

Người nhà họ Từ sắp phát rồ cả rồi, thật sự là hết sức hả giận mà.

Trần Thanh sao có thể ngầu lòi như vậy hả, thế mà nói thẳng ra là muốn so cơ bắp với gã khổng lồ này, làm cho bọn họ sùng bái không thôi.

Trái lại, vẻ mặt đám người nhà họ Phùng đều đang cười khẩy.

Nếu như Trần Thanh cứ một hai né qua tránh lại, sớm muộn gì Phùng Dương cũng bị hạ đo ván, lần hành động này của bọn họ xem như hoàn toàn thất bại.

Nhưng mà Trần Thanh đã đồng ý so cơ bắp với Phùng Dương rồi, điều này làm cho đám người nhà họ Phùng đột nhiên phấn chấn trở lại.

Bọn họ đều biết cơ thể Phùng Dương vô cùng khủng khiếp, chỉ cần dùng tới cơ bắp cũng đã chiến thắng không ít những người vừa đạt ngưỡng thiên tiên, nếu như gia tăng chân khí, một cao thủ thiên tiên thông thường không thể nào là đối thủ của ông ta được.

Tên Trần Thanh này bị teo não rồi mới cùng Phùng Dương so cơ bắp, đúng là tự tìm đường chết mà.

"Là cậu tự nói đó", nghe Trần Thanh nói thế, hai mắt Phùng Dương bỗng chốc sáng lên, tức thì ông ta tự đấm vào ngực rồi rống lên.

"Đầu óc ông có vấn đề à? Còn bắt chước tinh tinh vừa đấm ngực vừa gào rống, tính hù chết ông đây à", Trần Thanh bị tiếng rống bất ngờ của ông ta làm giật cả mình, tức thì tỏ ra bực bội nói.

"Nhào vô, để tôi xé xác cậu nào", Phùng Dương chẳng thèm để ý tới lời châm chọc của Trần Thanh, lần nữa vung nắm đấm xông về hướng Trần Thanh.

"Yên tâm, ông đây không tránh nữa. Hôm nay ông nội này của ông sẽ dạy cho ông biết thế nào là lấy đá chọi đá", Trần Thanh lớn giọng đối diện với đòn tấn công của Phùng Dương.

Kế tiếp anh cũng vọt tới, hai chân anh giẫm một chuỗi dấu chân dài, ngay cả nền đá hoa cương cũng bị hai người giẫm nát.

Đợi đến khi mọi người bắt kịp tình hình thì hai người họ đã va chạm nhau một lực mạnh khổng lồ.

"Rầm..."

Sau đó đột nhiên có một bóng người bị bắn văng ra, đập thật mạnh vào mui của chiếc xe đang đỗ ngoài cổng.

Phía trước chiếc xe bị va đập lõm xuống một lỗ, kế đến thì có một làn khói trắng bốc lên.

Đến lúc này mọi người mới chứng kiến được toàn bộ, người bị đụng văng ra ngoài chính là Phùng Dương to xác kia.

Phải biết rằng, ông ta vốn là muốn đòi chơi cứng chọi cứng, thì cũng vì ông ta luôn có niềm tin mãnh liệt vào cơ thể lực lưỡng của mình, nhưng nhìn lại dáng vẻ lúc này, chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông.

Phùng Tuấn Khải đang ngồi trong xe bị doạ đến choáng váng, hắn ta vừa lén lút ngồi vào xe là vì chỉ muốn ngồi bên trong quan sát, nếu tình hình bất ổn thì hắn ta sẽ lái xe chạy trốn.

Dù sao đi nữa hắn ta cũng không muốn nếm lại mùi vị đau đớn đó nữa.

Điều làm hắn ta không ngờ chính là vốn hắn ta đã ngồi xa như vậy rồi, cách xa chiến trường hết mức có thể, nhưng thế méo nào bản thân ngồi trong xe cũng rước hoạ vào thân được nữa.

Lúc này, hết thảy sự chú ý của mọi người đều dồn về phía bên này.

Phùng Tuấn Khải cảm giác muốn khóc quá, nhất là khi đám người trong nhà đang nhìn hắn ta với một ánh mắt không mấy thiện cảm.

Dù sao hoạ cũng do hắn ta rước về, nhưng người này vừa thấy tình hình bất ổn là muốn bỏ bọn họ lại một mình nhanh chân chạy trước.

"Haiz, ông nói xem, tôi không muốn lấy cứng chọi cứng với ông là vì tôi khoan dung độ lượng, không muốn làm ông bị thương nặng như thế. Cuối cùng thì ông cũng có ra gì đâu, ông làm tôi thất vọng quá rồi", Trần Thanh bày ra vẻ mặt thánh thiện, hoàn toàn không giống với người vừa đụng văng người ta bay ra ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!