Chương 265: Thế lực võ đạo
Nhìn thấy những người đó, Trần Thanh lập tức nhíu mày lại, bởi vì đại đa số đều có tu vi, chứng tỏ đây là một thế lực võ đạo.
Nhưng nhà họ Từ chỉ là một gia tộc kinh doanh, bình thường làm việc khôn khéo, đâu thể đắc tội với thế lực võ đạo nào được.
Hơn nữa mối thù này phải lớn lắm thì mới phá hỏng cổng chính nhà người ta, rõ ràng là không nể nang gì hết.
"Các người là ai? Vì sao lại tới nhà họ Từ gây chuyện?", nhìn cánh cổng đã bị phá hỏng và những người bị đang thương, Từ Hồng Nho lập tức đanh mặt lại.
Nếu không xử lý ổn thỏa chuyện ngày hôm nay thì e rằng sau này nhà họ Từ bọn họ sẽ trở thành trò cười của thành phố Vân Hải mất.
Bị người ta đánh tới tận nhà mà không xử lý được thì rõ là thế yếu, sau này nhà họ Từ sẽ gặp muôn vàn trắc trở.
"Có vẻ như gia chủ Từ quên rồi nhỉ, chúng ta mới gặp nhau hôm qua mà", đúng lúc này, một người bước tới từ ngoài cổng, nói với vẻ mặt âm trầm.
Vốn Từ Hồng Nho còn đang nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy người kia, ông ta lập tức hiểu ra bọn họ tới để tìm Trần Thanh.
Sau khi nhìn thấy Phùng Tuấn Khải dẫn một đám người tới, Trần Thanh lập tức híp mắt lại.
Lúc trước khi đánh với ông cụ Diệp, ông ta đã từng nhắc tới nhà họ Phùng, lẽ nào nhà họ Phùng mà anh gặp lần này chính là nhà họ Phùng mà ông cụ Diệp nói tới lúc trước?
Anh tiêu diệt nhà họ Diệp, có thể nói là đã kết thù với nhà họ Phùng từ lâu rồi. Bây giờ nhà họ Phùng đang ở ngay trước mặt, thế thì đừng trách anh không nương tay.
"Trần Thanh, mày không ngờ là tao lại tới đây nhanh thế đúng không?", người kia chính là Phùng Tuấn Khải, chỉ có điều hôm nay hắn ta không còn khúm núm như hôm qua nữa.
Hôm nay nhà họ Phùng đã cử tinh nhuệ trong gia tộc tới trợ giúp Phùng Tuấn Khải, vậy nên hắn ta mới vênh váo như thế.
"Sao thế? Hôm qua chưa no đòn nên hôm nay tới để ăn đòn tiếp hả?"
Sau khi nhìn thấy Phùng Tuấn Khải, Trần Thanh biết ngay đây là chuyện của anh, vậy nên anh không đứng đằng sau, mà là tiến lên một bước, nói với vẻ trêu tức.
"Mày...", khuôn mặt của Phùng Tuấn Khải lập tức đỏ bừng lên, trước mặt bao người nhà họ Phùng thế này mà dám nói chuyện hắn ta bị đánh ra, làm mất hết thể diện của hắn ta rồi.
"Mày chính là Trần Thanh hả? To gan đấy, dám đánh người nhà họ Phùng", đúng lúc này, một người đàn ông trung niên có dáng người tầm trung và vẻ mặt uy nghiêm bước tới, lạnh lùng nhìn Trần Thanh và nói.
"Đúng thế, chính là ông Trần đây, nói đi, thắc mắc điều gì?", Trần Thanh chẳng hề để tâm tới sự uy hiếp của ông ta mà "phản pháo" lại ngay.
"Chú ba, chú thấy chưa? Thằng ranh này thực sự rất ngạo mạn, hoàn toàn không coi nhà họ Phùng ra gì. Chú nhất định phải dạy cho hắn một bài học", thấy Trần Thanh kiêu ngạo như thế, Phùng Tuấn Khải nói với chú ba của mình.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy câu nói của Trần Thanh, cộng thêm việc Phùng Tuấn Khải đứng bên cạnh "bơm đểu", Phùng Hòa Vĩ lập tức nổi giận đùng đùng.
"Thằng oắt con, chán sống rồi!", Phùng Hòa Vĩ vung tay lên, năm người nhà họ Phùng đứng ra.
"Đánh gãy chân tay, nhổ răng, rút lưỡi của thằng ranh đó", Phùng Hòa Vĩ nói với vẻ mặt âm trầm: "Tao cũng muốn xem thử khi trở thành "người lợn", không có lưỡi thì mày có còn nhanh mồm nhanh miệng được như thế nữa không!"
"Vâng!", năm người đó xông thẳng về phía Trần Thanh, định thực thi mệnh lệnh của Phùng Hòa Vĩ.
"Ông yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cho ông nếm thử cảm giác ấy", vẻ mặt của Trần Thanh lập tức trở nên lạnh lùng, anh hằm hè nói với Phùng Hòa Vĩ.
Vốn dĩ chẳng có hận thù gì với nhau, nhưng đến cuối cùng lại thành ra thế này, người nhà họ Phùng độc đoán như thế, thảo nào Phùng Tuấn Khải lại chẳng kiêng dè điều gì, đây rõ ràng là gen di truyền từ gia tộc mà.
Nếu thế thì nhất định phải đánh thật đau, như vậy bọn họ mới biết sợ.
Tối qua anh đã mềm lòng nên mới tha cho Phùng Tuấn Khải và Triệu Quyền.
Lúc này, năm người kia đã bao vây Trần Thanh rồi.
Cả năm tên đều đeo tay gấu, hơn nữa còn không phải loại bình thường, mà là tay gấu có gai nhọn. Đây mà tay gấu cái gì, có mà đeo bốn con dao găm lên tay thì có.
Năm người đó vừa xông lên là lập tức tấn công vào các khớp của Trần Thanh, hiển nhiên là muốn làm anh mất đi sức chiến đấu.
Chắc chắn Phùng Tuấn Khải và Triệu Quyền đã kể lại thực lực của anh cho bọn họ, vậy nên những người này đều đạt đến bậc cao nhất của hậu thiên, và điều cốt yếu nhất là năm người này giỏi phối hợp tấn công.
Năm tên chặn kín mọi đường lui của Trần Thanh, tay gấu được vung ra một cách tàn nhẫn.
"Muốn chết!", nhìn thấy chiêu thức tàn nhẫn của năm người này, Trần Thanh cũng không nương tay nữa.
Anh vươn tay ra, chộp lấy cổ tay của hai tên, sau đó giật thật mạnh, cánh tay của hai tên đó bị Trần Thanh bẻ vẹo chín mươi độ. Sau đó anh lại tung ra một cú đá, đá bay hai tên đó ra ngoài.
Chỉ dùng một chiêu là Trần Thanh đã phá vỡ vòng vây của năm người này.
Công kích của ba người còn lại cũng ập tới. Trần Thanh vẹo người đi theo một góc độ khó mà tưởng tượng nổi, né tránh đòn tấn công của bọn họ.
Sau đó anh đập một tay xuống đất, bật người lên rồi đánh một chưởng vào bả vai của một tên, vai tên đó bị Trần Thanh đánh nát xương.
Chỉ còn lại hai tên nữa thôi. Cả hai nuốt nước miếng cái ực, vô cùng hoảng sợ trước thực lực của Trần Thanh.
Bọn họ không phải là người bình thường, đều đạt đến bậc cao nhất của hậu thiên, hợp sức để đánh một người mà còn bị người ta đánh tơi bời, thực sự là không thể giải thích nổi.
"Liều mạng!", bọn họ biết là mình không thể lùi lại được, nếu không thì sẽ còn thảm hại hơn.
Thế là cả hai bắt đầu tấn công vào nhiều điểm trên cơ thể Trần Thanh, tốc độ nhanh như tia chớp.
"Chúng mày đừng làm trò hề nữa", Trần Thanh cười lạnh một tiếng, anh tung ra một chưởng vào thẳng tay gấu của một tên, hai cây gai nhọn trên tay gấu bị Trần Thanh đánh gãy.
Sau đó, thế công của Trần Thanh không hề chậm lại, anh đánh gãy cánh tay rồi đập mạnh vào lồng ngực của đối phương, tiếng gãy xương sườn vang lên.
Tên còn lại có ý đồ đánh lén, nhưng Trần Thanh không hề quay đầu lại, cứ thế đá chân ra sau. Tên kia không hề ngờ tới, bị đá thẳng vào cằm, lộn hai vòng trên không trung rồi mới ngã phịch xuống đất.
"Shhh... Nhìn thôi đã thấy đau rồi".
Nhìn thấy cảnh này, người nhà họ Từ ở xung quanh đều vô cùng hưng phấn.
Vừa rồi cổng bị phá đổ, vệ sĩ thì bị đánh ngã đầy đất, bọn họ còn cảm thấy tức giận. Bây giờ thấy Trần Thanh trừng trị đám người đó, ai nấy đều cảm thấy hả giận.
"Chẳng phải chúng mày muốn đánh gãy tay chân và cắt lưỡi tao sao?", Trần Thanh chẳng hề dừng lại, vẫn cứ tiếp tục di chuyển. Những tiếng "răng rắc" vang lên, chân tay của năm tên vừa xông lên bị anh giẫm nát bét.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!