Chương 260: Lãnh đạo trực tiếp
“Mày...”, nhìn thấy Trần Thanh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt Phùng Tuấn Khải bỗng trở nên khó coi vô cùng.
“Mày dám ra tay đánh người, lại còn phá hoạt tài sản công cộng, mày xong đời rồi”, tên cảnh sát thực tập chui ra khỏi gầm bàn, quát nạt Trần Thanh.
Mặc dù vô cùng sợ hãi, nhưng trong tình huống này hắn buộc phải ra mặt.
“Ồ, thì ra đây là đồn cảnh sát hả? Tao còn tưởng đây là nhà họ Phùng, còn mấy người đều là chó canh nhà cho bọn họ!”, Trần Thanh cố ý nói đầy khoa trương, sau đó bình thản ngồi xuống ghế sofa rồi đưa mắt nhìn tên cảnh sát thực tập và Phùng Tuấn Khải.
“Ranh con, mày nghĩ rằng bản thân biết được chút võ là chẳng ai động được đến mình hả? Mày đừng quên đây là đồn cảnh sát. Mày dám đánh cảnh sát, giờ còn muốn đả thương bọn tao, lẽ nào mày không sợ phải ngồi tù mọt gông?”, tuy Phùng Tuấn Khải vô cùng khiếp đảm sức mạnh của Trần Thanh nhưng hắn ta không hề tỏ ra hoảng loạn.
“Hờ, lúc mày hãm hại tao chắc cũng không nghĩ đến chuyện này nhỉ?”, Trần Thanh thản nhiên nhìn Phùng Tuấn Khải và nói.
“Mày chỉ là một thằng tép riu, mày nên cảm thấy vinh dự khi đích thân tao ra tay hãm hại mày mới đúng”, Phùng Tuấn Khải chẳng có chút gì gọi là ăn năn hối cải, hắn ta vẫn cứ ngông cuồng lên tiếng.
“Được đấy, xem ra mày vẫn chưa rõ tình huống hiện giờ cho lắm. Nếu đã vậy, cứ để tao giúp mày hiểu được mày đang rơi vào hoàn cảnh như nào”, Trần Thanh nhếch mép cười, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa, giáng một cú tát thật mạnh lên mặt Phùng Tuấn Khải.
“Bốp...”
Phùng Tuấn Khải bị Trần Thanh vả cho một cái ngã nhào lên bàn, cú va đập mạnh đến mức khiến chiếc bàn vỡ tan tành.
Lúc này, tay cảnh sát thực tập kia không dám ra mặt nữa, lúc này hắn nhìn ra được chàng trai trẻ kia là một người không sợ trời, không sợ đất.
Hắn phải đợi những đồng nghiệp khác tới thì mới có thể chế ngự được tên khốn kiếp này.
Trần Thanh tiến lên một bước, đạp chân lên ngực Phùng Tuấn Khải, lạnh lùng nói: “Bây giờ mày biết rõ tình hình như nào rồi chứ?”
“Khụ khụ...”, bị Trần Thanh giẫm lên ngực, Phùng Tuấn Khải bỗng cảm thấy bản thân không thể hít thở nổi, khi Trần Thanh giảm bớt lực, hắn ta mới thấy đỡ hơn một chút.
“Tên ranh kìa, tao thừa nhận là mình đã quá xem thường mày, nhưng mày biết tao là ai không?”, sau khi ổn định lại, Phùng Tuấn Khải lập tức tỏ vẻ cao ngạo, nói.
“Ồ! Xem ra mày cũng có máu mặt đấy nhỉ, nói ra nghe hết hồn cái nào. Tao là người nhát gan, chưa biết chừng mày dọa được tao, tao sẽ tha cho mày”, Trần Thanh nói mỉa.
“Mày...”
Phùng Tuấn Khải chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế này, hắn ta vừa bị Trần Thanh đánh, lại còn bị giẫm lên người. điều này khiến Phùng Tuấn Khải muốn phát điên.
“Ông đây là cậu lớn nhà họ Phùng, mày dám đánh ông ra nông nỗi này thì cho dù mày có là ai đi nữa cũng chết chắc!”, Phùng Tuấn Khải nghiến răng nói, ánh mắt của hắn lóe lên tia nhìn oán giận điên cuồng.
“Ai da, bối cảnh ghê gớm thế, vậy chẳng phải tao chết là cái chắc rồi?”, sau khi nghe Phùng Tuấn Khải nói xong, Trần Thanh dùng giọng điệu hơi lố một tí để đáp lại hắn ta.
“Đúng vậy, mày dám nhục mạ tao, điều này cũng có nghĩa mày đã nhục mạ cả nhà họ Phùng, mày chắc chắn chỉ còn đường chết thôi”, Phùng Tuấn Khải mừng thầm trong bụng.
“Aiz, đúng là cậu ấm nhà giàu! Dù sao tao cũng chết chắc rồi, vậy trước khi chết, có lôi theo mày đi cũng chẳng sao đâu nhỉ. Nói gì đi nữa tao cũng chỉ là một tên tép riu, chân đất sợ đi giầy rách, mày nói có đúng không?”, Trần Thanh nở nụ cười đầy hiểm ác, sau đó ngày càng dồn sức giẫm mạnh hơn.
Nghe thấy lời nói của Trần Thanh, Phùng Tuấn Khải bỗng giật mình tỉnh táo trở lại. Hiện hắn ta đang rơi vào tình cảnh bị người khác khống chế, không thể chọc giận đối phương.
Ngay lúc Trần Thanh chuẩn bị nói gì đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó mười mấy viên cảnh sát xông vào đầy khí thế.
“Không được phản kháng, mau giơ hai tay lên”, một đội cảnh sát bao vây Trần Thanh, trong tay mỗi người đều cầm gậy điện với dùi cui, chắc chắn bọn họ nghe được động tĩnh bên trong nên mới xông vào giúp đỡ.
Thấy viện binh tới, tên cảnh sát thực tập đang ngồi trên đất thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng dậy, chỉ vào mặt Trần Thanh: “Anh kia, mau thả cậu Phùng ra, nếu không chẳng ai cứu được anh đâu”.
Nhìn thấy mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, Phùng Tuấn Khải bỗng bình tĩnh trở lại, lập tức đứng dậy, vênh mặt nói
...
Trần Thanh bị bắt được một lúc, Cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát là Giang Hải nhận được một cuộc điện thoại, nghe điện thoại xong ông ta sợ chết khiếp, vội vã chạy về phía khu vực sảnh của đồn cảnh sát.
“Tiểu Vương, có phải hôm nay bắt được một chàng trai trẻ không?”, Giang Hải vội vã hỏi một người cảnh sát ở trong sảnh.
“Cảnh sát trưởng, đúng là chúng tôi có bắt được một chàng trai trẻ, đội trưởng Triệu đang thẩm vấn hắn”, Tiểu Vương vừa nhìn thấy cảnh sát trưởng đích thân đi tới thì vội vã trả lời.
“Ở đâu? Ở phòng thẩm vấn sao?”, Giang Hải trong lòng còn ôm một tia hy vọng, vội hỏi.
“Không phải, bọn họ đang ở trong căn phòng ở tít cuối cùng”, Tiểu Vương lắc đầu.
“Cái gì?”