Dương Lệ sợ hết hồn, theo sự hiểu biết của cô ấy về Trần Thanh, cô ấy mà tới muộn mấy phút thì e rằng mọi chuyện sẽ rất bết bát.
May mà cô ấy chạy nhanh, nếu không thì chắc chắn Trần Thanh sẽ đắc tội nhà họ Phòng.
"May là tôi tới nhanh, nhà họ Phòng lợi hại lắm đấy, nếu phá hỏng lễ đính hôn của Phòng Văn Diệu thì e rằng nhà họ Phòng sẽ không tha cho cậu", Dương Lệ nói luôn miệng, dáng vẻ như chưa hết bàng hoàng.
"Bộ lễ phục này hợp với cô lắm đấy, đẹp hơn mặc đồng phục bảo vệ nhiều", Trần Thanh không để ý tới câu nói của Dương Lệ, mà là nhìn bộ lễ phục của cô ấy rồi nhận xét.
"Vậy sao?", nghe thấy lời khen của Trần Thanh, Dương Lệ bỗng cảm thấy ngượng ngùng.
Nghĩ tới những gì mà bố đã nói với mình tối qua, Dương Lệ lén nhìn Trần Thanh, nhưng điều khiến cô ấy tức tối là tên khốn ấy khen cô ấy xong là lập tức chạy đi ăn uống.
Hơn nữa cái dáng vẻ ăn uống của anh thật sự rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, ăn cho chết luôn đi", Dương Lệ đi tới cạnh Trần Thanh, cô ấy bực bội nói.
"Món này ngon lắm, cô cũng ăn thử đi", vừa nói, Trần Thanh vừa cho một miếng bánh kem vào miệng, sau đó cầm đĩa lên ăn như thuồng luồng.
Sáng nay anh chưa ăn sáng, nếu ăn không đủ no thì lát nữa làm sao mà quậy được?
"Tôi không ăn, mất mặt quá đấy", nghe Trần Thanh nói vậy, Dương Lệ cảm thấy cạn lời.
"Chuyện này có gì mà phải mất mặt, chẳng lẽ đồ ở đây không phải để ăn mà là để trưng bày à?", Trần Thanh không tán thành.
Khách khứa xung quanh đều đang nhã nhặn trò chuyện với nhau, hành động của Trần Thanh lập tức khiến anh trở thành tiêu điểm.
"Đó là ai thế? Sao lại tục tằng như vậy?"
"Không biết nữa, trông không giống khách được mời tới".
"Chắc mọi người không biết đâu, tên đó không có thiệp mời, cô gái bên cạnh cậu ta đã đưa cậu ta vào".
"Vậy là loại trai bao rồi, thảo nào lại trắng trẻo như thế".
Khách khứa xung quanh xì xào bàn tán. Sau khi nghe lời giải thích của những người đã chứng kiến vụ việc ở cửa, mọi người đều hiểu ra thân phận của Trần Thanh, những ánh mắt đang nhìn anh cũng lộ rõ nét khinh bỉ.
Với thính lực của Trần Thanh, tất nhiên là anh nghe thấy những lời bàn tán của bọn họ. Nhưng anh chẳng hề để ý tới, miệng là của người ta, chỉ cần bọn họ không nói trước mặt anh thì anh sẽ coi như không nghe thấy.
Theo thời gian trôi qua, khách khứa đã tới đông đủ, lúc này người nhà họ Phòng cũng xuất hiện.
"Cám ơn mọi người đã tới tham dự lễ đính hôn của con trai tôi, cảm phiền mọi người chờ đợi một lát, lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi!", lúc này, gia chủ của nhà họ Phòng mở miệng nói.
"Chúc mừng Phòng gia chủ, đây đúng là một chuyện đáng mừng".
"Đúng thế, cũng chỉ có cậu cả nhà họ Phòng mới xứng với Từ Tịnh Nhã được thôi, thật sự là hâm mộ quá đi mất".
Khách khứa rối rít chúc mừng, ai ai cũng ra sức khen ngợi Phòng Văn Diệu.
Nghe những lời ấy, Phòng Vĩnh Tín cũng vô cùng vui vẻ.
Dù sao Từ Tịnh Nhã cũng là hình mẫu con dâu lý tưởng của ông ta, bây giờ con trai của ông ta đã cưới được người ta rồi.
Nhóm Trần Thanh chỉ chờ một lát là Từ Tịnh Nhã mặc bộ lễ phục dạ hội trắng noãn bước ra. Cô ta đi từ đằng sau tới, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc vest trắng.
Chỉ có điều trông tên đó không hợp với bộ vest cao cấp ấy, dáng người gầy guộc, sắc mặt hơi tái, bước chân chao đảo.
Chỉ nhìn liếc qua là Trần Thanh biết tên đó bị suy kiệt vì rượu chè gái gú, tinh khí bị hao mòn nghiêm trọng.
Anh cảm thấy thương hại cho hắn ta, e là hôm nay hắn ta sẽ phải nhận một cú sốc lớn đây.
Nhưng đáng thương thì cũng có điểm đáng ghét, từ lúc xuất hiện đến giờ, Phòng Văn Diệu không hề dời mắt khỏi Từ Tịnh Nhã.
Trong ánh mắt ấy ngập tràn ham muốn chiếm hữu trắng trợn, hiển nhiên đối với hắn ta, Từ Tịnh Nhã chỉ là một cô gái mà anh ta dễ dàng có được, chẳng hề có tình cảm gì cả.
Sau khi xuất hiện, Từ Tịnh Nhã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Trần Thanh khắp phòng, cô ta rất sợ Trần Thanh không tới.
Nhưng khi nhìn thấy Trần Thanh đang càn quét thức ăn trong đám đông, cô ta lập tức thở dài một hơi.
Trần Thanh nháy mắt ra dấu với cô ta, sau đó không để ý tới cô ta nữa, chỉ cắm đầu vào ăn.
Tiếp đó, khách khứa bắt đầu tặng quà đính hôn. Mặc dù chỉ là một buổi lễ đính hôn, nhưng không ai muốn mình bị vượt mặt, vậy nên tất cả đều rất cố gắng, muốn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Phòng Vĩnh Tín.
Sau khi mọi người lần lượt tặng quà hết, một giọng nói không mấy hòa hợp vang lên.
"Có một số người tới chỉ để ăn chực chứ không chuẩn bị quà cáp gì thì phải", người vừa lên tiếng chính là Ngụy Thân.
Mặc dù Ngụy Thân bị Trần Thanh lừa mất hai mươi triệu, còn hại gia tộc tổn thất tám mươi triệu, nhưng bởi vì phát hiện ra Trần Thanh sớm nên hắn ta không bị phạt, ngược lại còn được tới tham dự lễ đính hôn của nhà họ Phòng cùng với người thuộc chi chính trong gia tộc.
Ngụy Thân là dân bản xứ của thành phố Vân Hải, hiểu biết rất rõ về thế lực của nhà họ Phòng.
Lúc đầu hắn ta còn tưởng là mình không tìm được cơ hội báo thù, không ngờ lại nhìn thấy Trần Thanh trong lễ đính hôn. Phát hiện ra Trần Thanh không tặng quà, hơn nữa từ lúc vào đến giờ anh chỉ cắm mặt ăn, chẳng khác nào một tên nhà quê.
Chuyện ấy khiến Ngụy Thân cảm thấy kích động. Hắn ta muốn mượn tay nhà họ Phòng để trả thù cho mối nhục ngày hôm qua.
Sau khi Ngụy Thân nói dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đổ dồn về phía Trần Thanh.
Bởi vì trong này chỉ có một mình Trần Thanh là cứ ăn liên mồm, những người khác chỉ ăn hương ăn hoa, nào có ai ăn uống thả phanh như anh.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Trần Thanh đặt miếng thịt gà đang cầm xuống, nghi hoặc nhìn mọi người.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!