Cô em nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, hai mắt rưng rưng, đương nhiên là cô ta nghe thấy được những lời mà chị mình nói, điều này khiến cho cô ta cảm thấy bản thân như một gánh nặng, thậm chí liên lụy đến cả chị của mình.
“Ôi trời! Cô là diễn viên sao? Nói như thể mình oan ức lắm, vậy oan ức của tôi thì tìm ai để nói đây?”, nhìn thấy dáng vẻ hai chị em họ, Trần Thanh lại càng thêm buồn bực.
“Tôi không hề gây hấn gì với hai cô nhé! Vậy mà các cô đã ám sát tôi ba lần rồi, tôi đi tìm ai kể khổ đây?”
“Còn nữa, các cô nghĩ rằng tôi thèm thuồng các cô chắc, lần đầu tiên ám sát tôi, các cô không có nhìn thấy sao? Vợ tôi xinh đẹp như vậy, làm sao tôi có thể hứng thú với phụ nữ khác được chứ!”
“Nếu vợ tôi mà biết tôi lăng nhăng ở bên ngoài, cô vợ xinh đẹp đấy của tôi nhất định sẽ ly hôn với tôi mất, vậy hai cô nói xem, có phải tôi càng thua thiệt hơn không?”
Trần Thanh nói một hồi, bản thân cũng cảm thấy mình quá ủy khuất rồi.
Hai chị em họ cũng ngây ngẩn cả người, nghĩ lại những gì Trần Thanh nói, quả thật có lý.
Việc này khiến hai người họ nhất thời có chút khó xử, ngoài cơ thể ra, bọn họ cũng chỉ còn mạng của mình mà thôi.
“Tôi sẽ dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của em gái mình, anh thả em ấy đi đi”, lúc này, cô chị đột nhiên rút một con dao găm từ chân của mình ra, dí vào cổ của mình rồi nói với Trần Thanh.
“Này, tôi nói muốn mạng của hai cô lúc nào chứ? Đừng có động một tý là đòi sống đòi chết, mau bỏ con dao xuống cho tôi”, Trần Thanh bất lực nhìn cô chị nói.
“Vậy anh muốn chúng tôi làm gì?”, cô chị nghe vậy liền buông dao găm xuống, mở miệng hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, cô nói xem dáng dấp các cô cũng không tệ, tìm một gia đình tử tế rồi gả đi, có phải cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều so với hiện tại không? Tại sao cứ nhất định phải làm công việc nguy hiểm như thế?”, Trần Thanh có chút quan tâm nói.
Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, trong mắt hai người họ lộ ra vẻ đau khổ, chứng kiến ánh mắt đó của hai người, Trần Thanh biết, e là hai cô gái này là người có tâm sự, chắc chắn là có nỗi niềm gì khó nói.
“Được rồi, tôi không hỏi nữa, các cô đi đi, về sau đừng hở ra là chạy tới ám sát tôi nữa đấy”, anh cũng lười phải đùa giỡn với hai người họ nữa.
Gặp hai cô gái này, Trần Thanh lại nhớ tới trước đây khi anh mới bước chân vào con đường này, cũng đơn thuần như thế. Nếu cho anh một cơ hội để lựa chọn lại, có lẽ anh sẽ không chọn lại con đường tràn ngập máu tanh này.
Cho nên, anh cũng muốn hai người họ được lựa chọn một lần nữa.
Thế nhưng, mỗi người một chí, anh cũng chỉ nói đến đó mà thôi.
Lúc này, Trần Thanh liền thả cô em ra, rồi xoay người đi về phía xa.
“Đáng chết thật, muộn thế này rồi còn phải đi tìm chỗ ở mới nữa”, Trần Thanh có chút buồn bực, may là chỗ khách sạn anh ở kia không đông người, hai bên phòng cũng không có ai ở, nếu không, quả bom vừa rồi không biết sẽ gây ra thương vong lớn cỡ nào.
Trần Thanh không muốn vì mình mà khiến một số người vô tội khác bị thương.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, may mà lúc ở trong khách sạn, anh đã đăng ký thông tin giả.
Nếu không, cảnh sát chắc chắn đã tìm thấy anh rồi.
“Các cô đi theo tôi làm gì?”, Trần Thanh đi được một đoạn, bất lực quay đầu lại nhìn hai người họ.
Hai người đều cắn chặt môi, không nói gì.
“Các cô muốn theo thì cứ việc theo, nhưng có thể giấu khẩu súng đang đeo phía sau đi có được không? Thật sự quá bắt mắt rồi”, anh đột nhiên cảm thấy bất lực khi thấy hai người đều im lặng.
Nghe Trần Thanh nói vậy, hai người nhanh chóng lấy súng bắn tỉa trên vai xuống gấp lại, bỏ vào một cái túi vải.
“Thật tiện lợi”, anh thầm thở dài khi thấy hai người chỉ cần gấp khẩu súng rồi cất vào trong túi, điều này quả là khéo léo.
Trần Thanh đi bộ hơn mười phút cuối cùng cũng tìm thấy một khách sạn, hai người họ cũng nhắm mắt theo đuôi, cứ thế mà theo sau anh.
“Tôi muốn một… hai phòng lớn”, sau đó Trần Thanh lại lấy ra một thẻ căn cước khác, đưa cho người của khách sạn.
Nhân viên phục vụ khách sạn nhìn thấy anh đi cùng hai cô gái xinh đẹp như vậy đến thuê phòng thì nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, nhưng khách sạn họ cũng không thể quản được mấy chuyện này.
Rất nhanh sau đó, Trần Thanh và hai nữ xạ thủ đã làm xong thủ nhận phòng. Cả ba đều đi thẳng lên lầu.
“Hai cô nói đi, rốt cuộc muốn thế nào? Tôi đã thuê phòng rồi, hai cô quay về phòng nghỉ đi, đừng đến quấy rầy tôi”, vào đến phòng, nhìn thấy hai người họ vẫn cứ đi theo mình, Trần Thanh có chút không kiên nhẫn nói.
“Bịch...”
Điều mà Trần Triệu Dường không ngờ tới là hai người họ trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh.
“Này, hai cô muốn làm gì? Tôi không hề bắt nạt hai người”, nhìn bộ dạng hai người họ, Trần Thanh nhanh chóng né người sang một bên nói.
“Anh thực sự rất mạnh, chúng tôi muốn đi theo anh”, cô chị lên tiếng trước, dường như cô em biết mình không giỏi ăn nói nên cứ im lặng.
“Hở?”
Trần Thanh ngây người ra một hồi, anh không ngờ kết quả lại như thế này.
“Chị em cô chắc nhìn thấy tôi thực lực mạnh, muốn tôi giúp hai cô đối phó với tổ chức phía sau sao?”, anh chế nhạo và trực tiếp nói ra mục đích của bọn họ.
Lăn lộn trên đấu trường quốc tế nhiều năm như vậy, anh đương nhiên không phải là kẻ ngốc.
Có thể bồi dưỡng được kỹ thuật bắn tỉa mạnh mẽ như vậy, hơn nữa hai người họ còn là tay bắn tỉa song sinh, e rằng tổ chức của bọn họ cũng không hề kém cỏi.
Hai cô gái này muốn thoát khỏi tổ chức, nhưng lại muốn tìm mình để làm lá chắn.
Xem mình là kẻ ngốc chắc!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!