Trần Thanh tất nhiên là không thể nào biết được những điều này, kể cả có biết thì anh cũng lười quan tâm.
Sau khi anh về đến khách sạn thì bắt đầu gọi điện thoại cho Nam Cung Yến nhưng gọi kiểu gì cũng không được.
Không còn cách nào nữa nên anh chỉ có thể gọi cho Đường Võ.
Nhận được tin cả ngày Nam Cung Yến đều không đến công ty, Trần Thanh bắt đầu cảm thấy lo lắng nhưng anh cũng không có cách nào, xem ra người hôm đó đúng là Nam Cung Yến rồi, điều này khiến Trần Thanh thực sự cảm thấy áy náy.
Sớm biết thế thì đã nói cho Nam Cung Yến biết chuyện từ sớm, tạo thành hiểu nhầm như thế này thực sự bất đắc dĩ.
Nhưng Nam Cung Yến không nghe máy, anh cũng không có cách nào để giải thích nên chỉ có thế để tạm như vậy.
Tối hôm đó, khi Trần Thanh đang ngồi trên giường tu luyện thì có một tiếng động vô cùng nhỏ truyền vào tai anh.
Anh lập tức mở to hai mắt, dùng thuật xuyên thấu nhìn qua thì phát hiện có 6 người đàn ông đang mặc trang phục màu đen đứng ở ngoài và đang cố gắng mở cửa phòng anh.
“Đến nhanh phết”, Trần Thanh cười một cái rồi lập tức xoay người leo xuống giường, bố trí lại giường ngủ rồi chui ra sau rèm cửa.
Khóa cửa của khách sạn này thực sự không phòng được người, Trần Thanh vừa trốn đến giây thứ ba thì cửa đã bị người ta mở ra rồi.
Lập tức có hai người bước vào bên trong phòng, những người còn lại thì nhẹ nhàng tiến vào.
“Xì...”
Những người này xốc giường Trần Thanh vừa ngủ lên, rồi chiếc súng tiểu liên có giảm thanh đập vào thành giường của anh.
“Chết tiệt, người không có trong khách sạn, tình báo sai rồi, rút”, người đàn ông đó vừa nói xong thì lập tức ra lệnh rút lui.
“Đến cũng đến rồi, không nhìn thấy tôi đây thì sao có thể đi?”, khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì một tiếng nói trêu đùa truyền vào tai bọn họ. Ngay lập tức người vừa mở cửa bị một cỗ khí lực đánh bay ra ngoài.
Phản ứng của họ khá là nhanh, súng tiểu liên trong tay trực tiếp nhắm ngay Trần Thanh rồi bắt đầu nã đạn.
Chỉ là tốc độ của Trần Thanh lại càng nhanh hơn, viên đạn được bắn ra ngay cả quần áo của anh còn không chạm vào được.
“A...”
Một người đàn ông đứng gần Trần Thanh bị anh nhắm ngay vào đầu rồi bùm một tiếng, lập tức nằm lăn ra đất.
Năm người còn lại đều ngạc nhiên, trước đây họ cũng đoán được thực lực của Trần Thanh rồi nhưng sau khi thấy anh ra tay thì thực sự ngạc nhiên không khép nổi miệng.
Nhưng phản ứng của họ cũng rất nhanh, lập tức tản ra, đồng thời tiểu liên trong tay họ cũng nã đạn liên tục.
Đợi đến lúc số đạn trong súng đã hết, họ nhìn sang thì thấy Trần Thanh vẫn đứng im ở đó như từ nãy đến giờ chưa từng động đậy vậy.
“Sao... sao có thể?”, nhìn thấy cảnh này, tất cả bọn họ đều ngơ ra, trong khoảng cách gần như vậy mà muốn tránh khỏi những viên đạn này gần như là không có khả năng.
Mà vừa rồi là 5 khẩu chứ không phải một khẩu, là súng tiểu liên chứ không phải súng thường, tốc độ súng bắn ra và tốc độ đạn vô cùng kinh người, dù có như thế thì anh vẫn không bị tổn thương chút lông tóc nào.
Họ cũng có chút nghi ngờ, người bọn họ ám sát là người Trái Đất sao?
“Các người hết đạn rồi sao, thế thì đến lượt tôi rồi”, Trần Thanh dùng khả năng xuyên thấu của mình để nhìn, dù tần xuất bắn ra những viên đạn đó rất dày nhưng anh vẫn có thể tìm được kẽ hở mà né tránh.
Hơn nữa, từ sau lần trước tách cây thông Phỉ Thúy ra thì khả năng nhìn xuyên thấu của anh đã đến giới hạn, hôm sau hồi phục lại thì anh phát hiện nó lại mạnh hơn.
Bất kể là về khoảng cách hay là độ rõ nét thì đều có tiến bộ hơn trước rất nhiều.
Giới hạn này cũng được xem là một cách xúc tiến khả năng nhìn xuyên thấu mạnh mẽ hơn.
Nhưng cách này thực sự quá tra tấn, mắt của anh quá đau, não như muốn nổ tung ra vậy.
Cho nên, nếu không phải trường hợp cần thiết thì anh sẽ không dùng đến cách này.
Sau khi Trần Thanh nói xong thì thân hình lập tức biến mất tại chỗ cũ, rồi ngay lập tức xuất hiện trước mắt một người ở đó, anh tung một cước ra đá văng tên đó.
Người đó bị đạp cho thủng một hõm ở bụng, chắc chắn không thể nào sống được nữa.
Những người còn lại đã lấy ra vũ khí rồi lao về phía Trần Thanh.
Trần Thanh lười phải dài dòng với đám người này, dám quấy rối giấc ngủ của anh, lại làm cho phòng anh thành cái dạng này thật sự khiến cho anh tức giận không thôi.
Anh ra tay với tốc độ nhanh như chớp, bốn người còn lại không phải là đối thủ của anh.
Sau khi xử lý xong người cuối cùng, anh lại bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, theo lý mà nói người nhà họ Ngụy biết được thực lực của anh như thế thì không thể nào chỉ phái mấy người như thế này đến được.
Không hợp lý, chắc chắc anh đã bỏ sót cái gì đó.
Nghĩ đến đây, anh dùng thuật xuyên thấu nhìn vào thi thể mấy người ở đây.
“Chết tiệt, mình biết chuyện không thể nào đơn giản như thế mà”, sau khi anh nhìn xong thì sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Sau đó, anh giậm hai chân một cái, cả người lập tức lao vào cửa kính rồi phá tan nó mà nhảy xuống tầng.
Bịch...
Ngay khi anh vừa lao ra ngoài thì một ngọn lửa dữ dội trực tiếp nuốt trọn lấy căn phòng anh vừa ở.
Áp lực kinh hoàng ập tới, tốc độ lao xuống dưới của anh càng nhanh.
Trần Thanh thi triển kỹ năng, dùng chân khí của mình, ngay khi anh sắp tiếp đất thì anh tăng cường khí lực để giảm đốc độ rơi xuống.
Cuối cùng anh lại tăng tốc rời xa vị trí ban đầu.
Ngay khi anh rời khỏi đó, mảnh vỡ bị phá hủy bởi ngọn lửa từ trên cao rơi xuống trực tiếp rơi trúng chỗ anh vừa tiếp đất.
Vốn anh còn nghĩ đến đây là xong rồi nhưng một cảm giác sắp có nguy hiểm lập tức ập đến.
Không ngừng lại chút nào mà anh lập tức biến mất khỏi mặt đất.
“Xùy...”
Một ánh lửa phát ra từ nơi anh vừa đứng, có lẽ là một viên đạn bắn tỉa.
Trần Thanh lại nhảy sang chỗ khác, một viên đạn khác lập tức bắn theo anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!