Chương 24: Em đừng xấu hổ!
Cuối cùng thì Trần Thanh và Nam Cung Yến đã nhận được giấy đăng kí kết hôn dưới sự ngạc nhiên của tất cả mọi người ở Cục Dân chính.
Sau khi nhận giấy kết hôn xong, Nam Cung Yến không ngồi im được nữa, cô lập tức bước nhanh ra khỏi Cục Dân chính.
“Vợ ơi”.
Trần Thanh đi theo phía sau gọi to.
“Anh gọi lung tung gì thế?”
Nam Cung Yến quay lại nhìn anh một cách lạnh lùng.
“Gọi em đấy, chúng ta đã nhận giấy kết hôn rồi, anh tất nhiên phải gọi em là vợ”, Trần Thanh cười haha nói: “Vợ à, đừng xấu hổ, bố vợ đã nói rồi, sau khi nhận giấy kết hôn xong thì chúng ta sẽ ở với nhau, ba năm sinh 2 đứa, 5 năm sinh 3 đứa, nhiệm vụ này có vẻ hơi khó, hay là tối nay chúng ta bắt đầu thực hiện luôn”.
Nam Cung Yến nhìn thấy nụ cười của Trần Thanh thì nói một cách lạnh lùng: “Tên họ Trần, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà nằm mơ nữa”.
Nam Cung Yến nói xong liền mở cửa xe ngồi vào rồi lập tức lái đi.
Cô bỏ lại một mình Trần Thanh đứng đó rồi trở về công ty làm việc, cô muốn khiến cho bản thân mình bận rộn hơn để tạm quên đi hết muộn phiền.
Nam Cung Yến cố ý làm việc đến thật muộn mới tan ca.
Khi đi về cô cũng chọn đi cửa sau để tránh ai đó.
Sau khi Nam Cung Yến rời công ty và bước xuống bãi đậu xe, thấy xung quanh không có ai nên vui vẻ ngâm nga giai điệu bài hát.
Nam Cung Yến cảm thấy đây chính là một chiến thắng nho nhỏ của mình, chỉ cần không gặp phải Trần Thanh thì anh sẽ không có cách nào nhắc lại yêu cầu ở chung lúc trước. Nếu nhận giấy kết hôn với Trần Thanh mà không cần ở chung nhà thì cô còn tạm chấp nhận được.
Nghĩ đến việc Trần Thanh muốn cùng cô sinh một đứa con mập mạp, Nam Cung Yến nói thầm: “Nằm mơ giữa ban ngày”.
Nam Cung Yến ngân nga một giai điệu bài hát ngồi vào trong xe liền cười và nói một cách đắc ý: “Theo cái thói quen đến muộn về sớm của anh ta, sợ là chưa đến giờ tan tầm đã tan ca rồi, người nào đó còn muốn cùng mình sống chung, đừng có mơ mộng hão huyền!”
“Bà xã à, em nói ai thế?”
Nam Cung Yến vừa nói xong, trong xe liền vang lên giọng nói của Trần Thanh.
A!
Nam Cung Yến giật mình kêu lên một tiếng, cô bị giọng nói này dọa đến mức suýt thì nhảy dựng lên.
“Bà xã, đừng sợ, là anh đây”.
Lúc này tiếng nói của Trần Thanh lại vang lên.
Nam Cung Yến quay lại nhìn về phía hàng ghế sau liền thấy Trần Thanh đang ngồi đó với nụ cười trên môi.
“Anh... anh lên đây lúc nào thế?”
Nam Cung Yến hỏi một cách hoảng hốt.
“Anh lên xe từ sớm rồi”, Trần Thanh vừa cười vừa nói: “Anh đợi em tan ca nhưng lúc nãy có hơi mệt nên lỡ ngủ mất”.
“Anh lên xe từ sớm rồi?’, Nam Cung Yến giật mình: “Nhưng xe của tôi khóa rồi mà?”
“Ừ, cái này thì có khó gì sao?”
Trần Thanh vừa cười vừa trả lời lại.
Nam Cung Yến nhìn thấy nụ cười của ai đó liền cắn răng mà nói: “Anh cút xuống ngay lập tức cho tôi, nếu không cút xuống tôi sẽ báo cảnh sát nói anh muốn trộm xe”.
“Bà xã à, chúng ta đã nhận giấy kết hôn rồi, em báo cảnh sát thì họ sẽ tin sao?”
“Vậy rốt cuộc là anh muốn như thế nào”, Nam Cung Yến hỏi.
“Anh không có chỗ ngủ, anh muốn về chỗ em ở, sống chung với em”.
“Không được”.
Nam Cung Yến từ chối ngay lập tức.
“Vậy anh gọi điện nói với bố vợ”, Trần Thanh cười.
“Cũng không được”.
Nam Cung Yến lại hét lên một lần nữa.
Nam Cung Yến sợ là nếu Nam Cung Minh Đức qua đây thì câu chuyện không chỉ đơn giản là sống chung nữa, khéo khi còn phải trực tiếp vào động phòng.
“Hả?”, Trần Thanh nhìn Nam Cung Yến.
“Tôi cho anh tiền, anh đến khách sạn năm sao ngủ, muốn ở bao lâu thì ở”, Nam Cung Yến nói với Trần Thanh một cách cầu xin: “Khách sạn năm sao nào cũng được, anh thấy được không?”
“Không được!”, Trần Thanh từ chối một cách nghiêm túc.
“Tại sao?”
“Anh không muốn dùng tiền của con gái”, Trần Thanh nghiêm túc: “Một đồng cũng không được”.
“Vậy anh muốn thế nào?” Nam Cung Yến bất đắc dĩ hỏi.
“Ở chung”, Trần Thanh nở nụ cười: “Nếu được thì chung phòng luôn”.
Nam Cung Yến nhìn thấy nụ cười vô lại của ai đó thì chỉ muốn đánh người.
Sau khi hít sâu mấy lần để bình ổn lại cảm xúc của mình, cô nhìn Trần Thanh chằm chằm, nói: “Tên họ Trần, anh muốn ở chung với tôi cũng được nhưng mà phải tuân theo quy tắc cũ”.
“Hả?”, Trần Thanh nhìn Nam Cung Yến.
“Chúng ta lại cược một lần nữa, nếu mà anh thắng thì tôi đồng ý ở chung nhà với anh, nếu mà anh thua thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện này nữa”, Nam Cung Yến cắn môi nói: “Nếu anh không đồng ý thì cút xuống xe ngay lập tức cho tôi”.
“Em nói thật sao?”
“Thật!”
“Được, anh đồng ý”.
Trần Thanh đáp ứng một cách sảng khoái.
Lúc này, Nam Cung Yến lấy điện thoại ra bấm một dãy số, đến khi người bên kia nhận máy thì nói luôn: “Mang người của anh đến chỗ tôi ở. Báo động mức độ đỏ”.
Đặt điện thoại xuống, Nam Cung Yến liếc nhìn người ngồi ghế sau một cái, không nói câu nào mà trực tiếp khởi động xe đi luôn.
Trần Thanh đang ngồi hàng ghế sau thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể sống chung với Nam Cung Yến thì có thể ở ngay bên cạnh cô để bảo vệ, không cần phải mỗi ngày đều đứng ở bên ngoài.
Xe rời khỏi công ty, rất nhanh liền đi về hướng Nam của Nam Hải.
Nửa tiếng sau, Nam Cung Yến lái xe vào trong một khu biệt thự.
Khu biệt thự này chính là nơi mà Nam Cung Yến ở, Trần Thanh đã quá quen thuộc với nơi đây cho nên không nói gì cả.
Rất nhanh sau đó xe đã ngừng lại ngay trước một ngôi biệt thự độc lập.
Nam Cung Yến xuống xe trước, rồi nói với Trần Thanh: “Đi theo tôi”.
“Em vào trước đi, anh lấy vali rồi đi theo ngay”.
Trần Thanh đi ra sau cốp xe lấy vali của mình ra.
Nam Cung Yến liếc mắt nhìn, xô nước, chiếu... cái gì cũng có. Xem ra người này thực sự quyết tâm muốn sống chung với cô.
Nhưng Nam Cung Yến vẫn nói một cách lạnh lùng: “Tuyệt đối không thể nào. Anh đừng có vọng tưởng!”
Nam Cung Yến không buồn để ý đến Trần Thanh, cô đi vào trong trước.
Cô vừa bước chân vào cửa thì ngay lập tức Đường Võ đã dẫn theo một đám vệ sĩ chào đón.
“Cô chủ Nam Cung”.
Đám người Đường Võ đồng thanh.
“Tất cả đều đến đủ rồi sao?”
Nam Cung Yến hỏi.
“Đủ cả rồi!”, Đường Võ trả lời, rồi hỏi tiếp: “Cô chủ Nam Cung, cô định giao nhiệm vụ gì cho chúng tôi?”
“Đợi chút nữa sẽ có một tên lưu manh đi vào, bất kể các người dùng cách gì, đều phải ngăn anh ta lại, biết chưa?”, Nam Cung Yến cắn răng nói: “Tuyệt đối không được để anh ta vào đây, cách duy nhất mà anh ta có thể vào được đây chính là dẫm lên xác của các người, rõ chưa?”
“Rõ!”
Đám người Đường Võ trả lời.