"Muốn chết!", trong cơn tức giận, Ngụy Thân tung thẳng một cú đấm về phía mặt Trần Thanh.
Tuy rằng Ngụy Thân thuộc chi phụ của nhà họ Ngụy, nhưng cũng là người luyện võ. Đang lúc tức giận nên cú đấm này chứa đựng sức lực mạnh mẽ, ba tên đồng bạn bên cạnh hưng phấn kêu ré lên, hiển nhiên là bọn họ hiểu biết rất rõ về sức chiến đấu của Ngụy Thân.
"Con người tôi không thích bạo lực cho lắm, cậu định đánh với tôi thật đấy à?", Trần Thanh nghiêng mình né tránh cú đấm ấy, đồng thời lắc đầu nói trong sự bất đắc dĩ.
Ngụy Thân không ngờ nắm đấm nhanh như tia chớp của mình lại không trúng mục tiêu.
Nhất định là trùng hợp thôi, thằng ranh này hên thật!
Nghĩ tới đây, Ngụy Thân lại tung ra một quyền nữa, tốc độ còn nhanh hơn lần trước.
"Xem ra cậu thật sự rất thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, vậy thì tôi đành nhập gia tùy tục thôi", Trần Thanh nở nụ cười, sau đó hành động như tia chớp. Anh chộp lấy nắm đấm của Ngụy Thân, đồng thời tung ra một cú đá.
"A..."
Ngụy Thân rên khẽ một tiếng. Trần Thanh đá trúng vào bụng hắn ta, khiến sắc mặt của hắn ta trở nên khó coi, không nói ra được câu gì nữa.
"Mày... Mày dám đánh người của nhà họ Ngụy bọn tao, mày nhất định phải chết", nhìn thấy cảnh này, người đàn ông còn lại sợ khiếp vía, phẫn nộ gào lên.
"Ồ, hình như vừa rồi cậu ta nói mình là người nhà họ Ngụy thì phải. Ôi, tôi đánh người nhà họ Ngụy mất rồi, làm sao bây giờ? Chắc chắn người nhà họ Ngụy sẽ tới đây trả thù tôi mất!", nghe thấy người kia nói vậy, Trần Thanh lập tức khuếch đại lên như thể sợ hãi lắm.
"Thằng oắt, mày biết mình gây họa rồi thì mau thả cậu chủ Ngụy Thân ra rồi quỳ xuống xin lỗi đi", thấy Trần Thanh sợ đến mức ấy, tên kia bày ra vẻ mặt ngạo mạn.
"Tôi... Tôi không muốn thằng đó xin lỗi, tôi muốn nó chết!", lúc này Ngụy Thân đã bớt đau một chút, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc vào Trần Thanh rồi trầm giọng gào thét.
"Xời, chết thì chết, dù sao tao cũng chẳng có gì để mất nữa rồi. Trước khi người nhà họ Ngụy đến báo thù, có khi tao nên giết chúng mày trước nhỉ?", Trần Thanh gật đầu, sau đó nghiêm túc nói.
Ngoài Ngụy Thân ra thì còn ba tên nữa đang đắc ý gào lên, nhưng khi nghe thấy câu nói của Trần Thanh, đồng thời nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, tên nào tên nấy đều phải rùng mình.
Bọn họ có thể cảm nhận được rằng chàng trai này không hề nói đùa, anh thật sự sẽ giết Ngụy Thân.
"Hơn nữa, để nhà họ Ngụy trả thù tao muộn một chút, có phải tao nên giết người diệt khẩu không?", mặc dù Trần Thanh chỉ đang lẩm bẩm một mình, nhưng câu nói của anh lại khiến bốn người Ngụy Thân run lên.
Đã thế giọng điệu của Trần Thanh còn vô cùng bình tĩnh, như thể đây chỉ là chuyện cơm bữa với anh. Thật là đáng sợ!
"Tôi không biết gì hết, tôi thề là sẽ không nói gì cả, đừng giết tôi", người đàn ông kia là tên quỳ xuống đầu tiên, sau đó gào khóc nói.
Hai cô gái bên cạnh cũng nhanh chóng quỳ xuống van xin.
Lúc này Ngụy Thân cũng trợn tròn mắt, hắn ta chỉ muốn tán gái thôi mà, sao lại chọc vào một tên đáng sợ như thế này?
"Đừng giết tôi, vừa rồi tôi chỉ bất cẩn vấp ngã thôi, tôi chưa bao giờ gặp các người", Ngụy Thân cũng là người gió chiều nào xoay chiều nấy, hắn ta mở miệng cầu xin.
Lần này đến lượt Trần Thanh trố mắt ra. Vốn dĩ anh tưởng rằng người nhà họ Ngụy phải có cốt khí lắm cơ, không ngờ anh mới hù dọa một tí mà đã thành thế này rồi, đúng là khiến người ta bó tay.
Bây giờ phải làm sao mới dụ được những người khác của nhà họ Ngụy ra đây?"
Nghĩ tới đây, Trần Thanh nhìn về phía Dương Lệ với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Dương Lệ cũng hơi ngơ ngác, Trần Thanh diễn sâu quá rồi.
"Chẳng phải mày là người nhà họ Ngụy sao? Muốn tao tha cho mày thì cũng được thôi, đưa một trăm triệu để đền bù những tổn thất của tao", vẻ mặt của Trần Thanh hơi khựng lại, sau đó anh hung hăng nói.
"Cái gì? Một trăm triệu? Sao mày không đi cướp giật ấy? Đừng mơ", nghe vậy, Ngụy Thân lập tức nhảy ngược lên, nổi giận nói.
Tuy rằng hắn ta là cậu chủ chi phụ của nhà họ Ngụy, nhưng một trăm triệu là một con số khổng lồ với hắn ta, đào đâu ra đây!
"Hử? Không có hả? Không có thì chết đi", nghe vậy, Trần Thanh giáng cho Ngụy Thân một cái tát thật mạnh, sau đó dữ dằn nói.
"Đừng, tôi có, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại ngay", nghe Trần Thanh nói vậy, Ngụy Thân sợ hết hồn, đến việc bị anh tát cũng chẳng quan tâm tới.
"Gọi mau lên, nói rõ là mày đang nợ bao nhiêu tiền", Trần Thanh đồng ý cho Ngụy Thân gọi điện.
Ngụy Thân nghe vậy thì lập tức thở phào một hơi, chỉ cần có cơ hội cầu cứu là hắn ta sẽ có cơ hội báo thù.
Lúc này, hắn ta lấy điện thoại ra, tìm mục hộp thư rồi nhanh chóng gửi đi một tin nhắn, ngay sau đó lại gọi vào một dãy số.
"Bác cả, cháu là Ngụy Thân, cháu ra ngoài đắc tội với người ta, họ muốn cháu trả một trăm triệu, nếu không sẽ lấy mạng cháu... Vâng, đúng thế, cháu đang ở đường Thanh Phong. Vâng ạ, cháu cảm ơn bác, bác mang tám mươi triệu tới là được rồi, trong thẻ của cháu có hai mươi triệu", Ngụy Thân nói chuyện điện thoại rất lớn, sợ Trần Thanh biết hắn ta đang cầu cứu.
Trần Thanh như cười như không nhìn Ngụy Thân, bởi vì sau khi nói ra vị trí của mình, hắn ta lập tức tắt máy ngay. Vì muốn anh tin rằng hắn ta đang gọi điện thoại lấy tiền thật, Ngụy Thân còn bịa ra câu đằng sau.
"Có hai mươi triệu thì chuyển cho tao trước đi", Trần Thanh không vạch trần Ngụy Thân mà là đòi lấy tiền ngay.
Nghe vậy, Ngụy Thân chỉ muốn tự tát mình hai cái, sao hắn ta lại bịa ra cái câu đằng sau cơ chứ!
Hắn ta đã phải tiết kiệm rất lâu mới có được khoản tiền này, mục đích là để mua chiếc siêu xe mà hắn ta rất thích.
Bây giờ xem ra kế hoạch ấy đi tong rồi.
Nhưng đợi đến khi bác cả dẫn người tới, thằng này ăn bao nhiêu của hắn ta thì cũng phải nôn ra hết ấy chứ.
Nghĩ tới đây, Ngụy Thân không lằng nhằng gì cả, chuyển thẳng tiền cho Trần Thanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!