“Bây giờ tôi đã nói cho cậu những gì tôi biết rồi, cậu có thể tha cho tôi không?”, người của Kỳ Môn Sơn nhìn Trần Thanh với vẻ sợ hãi.
“Cũng không phải không thể tha cho ông được, nói cho tôi biết, Kỳ Môn Sơn của các người có cường giả cấp bậc nào, nói rõ ra, tôi có thể tha cho ông”, Trần Thanh mỉm cười, lập tức hỏi lại.
Anh vẫn tò mò một chút về Kỳ Môn Sơn, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh nghe nói đến cổ võ tông môn, muốn biết Kỳ Môn Sơn có sức mạnh gì.
“Để tôi nói cho cậu biết, Kỳ Môn Sơn chúng tôi có mười vị võ giả thiên tiên đại thành, hai mươi mấy vị võ giả thiên tiên, sơn chủ của chúng tôi là thiên tiên đại viên mãn, ngoài ra, còn có rất nhiều võ giả hậu thiên”, càng nói, giọng điệu của người kia càng trở nên kiêu ngạo.
Nhưng trong lòng Trần Thanh lại khẽ động, anh không ngờ Kỳ Môn Sơn này lại có nhiều võ giả thiên tiên đại thành như vậy, kể cả là vài võ đạo thế gia thông thường, cũng chỉ có 3 đến 5 võ giả thiên tiên đại thành.
Điều quan trọng nhất là, sơn chủ của Kỳ Môn Sơn này lại là cao thủ thiên tiên đại viên mãn, có thể đạt đến trình độ cao hơn bất cứ lúc nào.
“Bây giờ cậu đã biết sức mạnh của Kỳ Môn Sơn chúng tôi rồi, tôi khuyên cậu tốt nhất nên tha chúng tôi càng sớm càng tốt, sau đó giao cô gái này cho cậu chủ của chúng tôi, nếu không thì, cậu đợi Kỳ Môn Sơn chúng tôi báo thù đi”, người kia thấy sau khi mình nói xong, chàng trai trẻ này trở nên trầm lặng, lập tức hung hăng nói.
Hiện giờ ông ta chỉ muốn thoát ra ngoài càng sớm càng tốt, chỉ cần mình quay về được là có thể để cậu chủ phái võ giả đi tìm tên này báo thù.
“Ông nghĩ chỗ dựa của mình rất vững chắc đúng không? Nếu đã vậy, ngược lại tôi muốn xem bây giờ liệu Kỳ Môn Sơn có thể cứu được ông không”, Trần Thanh có được thông tin mà mình muốn, vỗ xuống dưới, lập tức đập nát đan điền của ông ta.
“Cậu...”, người kia mở to mắt, hoàn toàn không ngờ Trần Thanh sẽ đột ngột ra tay, phế bỏ tu vi của mình.
“Đúng rồi, tôi tên là Trần Thanh, nếu như Kỳ Môn Sơn các người muốn báo thù, có thể đến thành phố Nam Hải tìm tôi, đừng ra tay với người ở bên cạnh tôi, nếu không thì tôi sẽ khiến Kỳ Môn Sơn các người biết thế nào là tuyệt vọng”, Trần Thanh để lại tên của mình, vì anh sợ người của Kỳ Môn Sơn sẽ trút giận lên nhà họ Dương.
“Đi thôi, cứu người nhà của cô ra trước đã rồi nói”, Trần Thanh nói xong liền kéo Dương Lệ đi về phía sân sau của biệt thự.
Đối với những người của Kỳ Môn Sơn, anh không sợ những người này bỏ chạy, chạy thì càng tốt, để anh khỏi lo đối phó với bọn họ.
“Trần Thanh, tôi gây rắc rối cho cậu sao?”, Dương Lệ lo lắng nhìn Trần Thanh.
“Mặc kệ bọn họ, đi, cứu người nhà cô trước”, Trần Thanh lắc đầu, sắc mặt tỏ ra không quan tâm.
Trong khoảng thời gian này, Trần Thanh đã dùng Bách Linh Quả để luyện tập, thêm vào đó là chân khí anh kìm nén trong cơ thể, hiện giờ sức mạnh của anh không còn là thiên tiên tiểu thành mà anh thể hiện ra nữa rồi.
Cho dù là thiên tiên đại thành bình thường, anh cũng có thể trấn áp.
...
Trần Thanh đến phía sau biệt thự, đôi mắt xuyên thấu của anh liếc qua một cái liền phát hiện ra cửa hầm, thực ra chỉ là một cái nắp cống thoát nước.
Trần Thanh lập tức mở nắp cống thoát nước, trong đó lộ ra một bậc thang đi xuống.
Anh bật đèn pin điện thoại di động, cùng Dương Lệ đi vào hầm.
Căn hầm này cũng không lớn lắm, rộng chừng hai trăm mét vuông, có hai gian, người nhà họ Dương đều bị nhốt dưới đó.
Chỉ là do quá nhiều người, không khí không lưu thông, nên quá nặng mùi.
Cũng may căn hầm này không lưu thông, nhưng lại có nhà vệ sinh, nếu không thì khoảng thời gian nửa năm sẽ khiến người ta phát điên mất.
Cả hai gian phòng đều bị khóa bằng xích sắt, Trần Thanh đếm kỹ một chút, tổng cộng có 5 nam, 4 nữ.
“Bố, con là Lệ Lệ, con đến cứu mọi người đây”, đúng lúc này, Dương Lệ đột nhiên chạy đến một cánh cửa, quỳ xuống dưới đất, khóc nhìn người đàn ông xốc xếch trước mặt.
Râu của người đàn ông này cực kỳ dài, tóc cũng chấm vai, nhưng dưới ánh đèn pin điện thoại, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của Dương Lệ.
Người nhà họ Dương nghe thấy lời nói của Dương Lệ, mọi người đều kích động đứng lên.
Bọn họ bị nhốt ở nơi tối tăm này, không biết thời gian, ngày đêm không thay đổi, bọn họ còn tưởng đã mấy năm trôi qua rồi.
Bây giờ đột nhiên có người đến cứu, đương nhiên bọn họ mừng rỡ dường như phát điên.
Trần Thanh bẻ gãy hai sợi xích sắt lớn, giải cứu người nhà họ Dương.
Sau khi trở lại mặt đất, mọi người trong nhà họ Dương tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến tiền sảnh của biệt thự họ Dương.
“Cậu Trần, thật sự rất cảm ơn cậu, nếu như không có cậu, sợ rằng nhà họ Dương chúng tôi sẽ thật sự bị diệt vong”, Dương Đức Trung tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đến trước mặt Trần Thanh, cung kính nói.
Xem ra vừa rồi Dương Lệ đã kể tất cả mọi chuyện cho người nhà họ Dương rồi.
“Chú Dương không cần khách sáo, cháu và Dương Lệ là đồng nghiệp, gặp phải chuyện này đương nhiên sẽ không ngồi yên”, Trần Thanh nhẹ gật đầu.
Mặc dù nhà họ Dương là một gia tộc nhỏ, nhưng phong thái của Dương Đức Trung lại cực kỳ tốt, không hề nhìn ra sự sa sút như khi vừa được cứu ra.
Vốn dĩ Dương Đức Trung còn tưởng chàng trai tên Trần Thanh này là bạn trai của Dương Lệ nhà mình, không ngờ chỉ là quan hệ đồng nghiệp.
Mặc dù hơi thất vọng, nhưng Dương Đức Trung vẫn rất yêu quý chàng trai này.
“Chú Dương, nếu chuyện bên nhà mình đã xong, vậy thì cháu xin phép về trước”, Trần Thanh không muốn ở lại quá lâu, anh muốn tranh thủ thời gian đến nhà họ Ngụy một chuyến.
“Cậu Trần, cậu giúp gia đình chúng tôi chuyện lớn như vậy, ăn bữa cơm đã rồi đi”, Dương Đức Trung bỗng cuống quýt, lập tức nói.
“Cháu thật sự có việc, đúng rồi, không biết chú Dương có biết nhà họ Ngụy ở đâu không?”, Trần Thanh hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!