Trần Thanh thấy ánh mắt của người này có vẻ trốn tránh, mập mờ, anh lại cảm thấy người này vẫn chưa nói ra sự thật hoàn toàn.
“Đúng là phiền phức quá, bắt các người cũng chỉ vì muốn biết nhà họ Dương ở đâu thôi”, Trần Thanh không muốn trì hoãn thời gian, dù sao thì Nam Cung Yến vẫn đang đợi anh về giải thích.
“Chàng trai, chúng tôi không sợ nói cho cậu, nhưng cậu chủ nhà chúng tôi không phải người cậu có thể động vào được, tốt nhất cậu nên thức thời một chút đi, nếu không thì e rằng cậu sẽ không rời khỏi thành phố Vân Hải được đâu”, người này cười lạnh một tiếng, sau đó uy hiếp thách thức nói.
“Tôi ra khỏi được thành phố Vân Hải hay không cũng không phải do ông quyết định, nhưng mà các người có thể sống sót rời khỏi đây hay không, là do tôi quyết định”, Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó nhào về phía người kia.
“Đáng chết!”, sức mạnh trong người dâng trào, toàn thân người này bộc phát ra khí tức kinh người, nắm đấm đánh mạnh vào đầu Trần Thanh.
Trần Thanh không trốn tránh chút nào, đụng mạnh vào nắm đấm của đối phương.
Lần này, Trần Thanh không hề nương tay, nắm đấm vừa va chạm, cánh tay của người kia lập tức bị phế bỏ, nắm đấm của Trần Thanh không dừng lại, lại tiếp tục đánh mạnh vào ngực của người này.
Bịch...
Người này giống như một con búp bê rách nát bị Trần Thanh đấm bay ra ngoài, đập vào bức tường của biệt thự mới dừng lại.
Sau đó, Trần Thanh ra tay liên tục, người đang đứng vững vàng đều bị Trần Thanh biến thành tàn tật.
Trần Thanh từng bước đi về phía người đàn ông, trong cú đấm cuối cùng anh cũng đã thu lại một phần sức lực, nếu không thì ông ta đã chết từ lâu rồi.
“Bây giờ có thể nói chưa?”, vẻ mặt của Trần Thanh bình tĩnh nhìn vào người nằm ở chân tường, lạnh lùng nói.
“Cậu... cậu rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn tham dự vào chuyện này?”, miệng người này phun ra máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt.
“Dương Lệ là người của tôi, ông hại gia đình của cô ấy đến mức này, bây giờ lại muốn cô ấy gả cho cậu chủ nhà các người, ông nghĩ tôi có tư cách tham gia vào chuyện này không?”
Trần Thanh lập tức kéo Dương Lệ lại, thờ ơ nói.
“Dù là vậy, cậu cũng không nên trêu chọc chúng tôi! Tôi khuyên cậu một câu nữa, mau thoát ra khỏi chuyện này, nếu không thì sẽ khiến cậu và gia đình cậu gặp rắc rối lớn”, mặc dù người này nói như vậy, nhưng lời nói cũng tràn đầy tia uy hiếp.
“Xem ra ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu đã vậy thì ông hưởng thụ một chút đi”, Trần Thanh biết, nếu không nặng tay sẽ không được.
Trần Thanh một tay xốc ông ta lên, đi về phía biệt thự.
Bước vào trong sân, Trần Thanh nhặt vài viên đá lên, đập nát camera, sau đó mới nhìn về phía người đàn ông.
“Mong là miệng của ông có thể cứng một chút, nếu không thì sẽ rất nhàm chán”, Trần Thanh nói xong, lấy ra một gói kim châm màu bạc từ trong ngực, rút ra một cây châm cực kỳ mỏng, híp mắt cười nói.
Người kia vốn nghĩ Trần Thanh sẽ tra tấn ông ta như thế nào, nhưng sau khi nhìn thấy cây kim mỏng như lông bò này, ông ta phá lên cười.
Thứ đồ này mà có thể bức cung, khác nào trò đùa cơ chứ?
“Hi vọng chút nữa ông vẫn có thể cười được”, Trần Thanh thấy vẻ khinh thường trong nụ cười của người đàn ông, anh nói một cách ẩn ý.
Sau đó Trần Thanh đâm kim châm vào huyệt đạo của người này, đồng thời ấn vài lần vào tay ông ta.
“Cậu định dùng cách này sao?”, người kia cảm nhận được cả người râm ran, lập tức cười nhạo khinh thường.
“Đừng vội!”, Trần Thanh vươn tay, nhặt một cành cây trên mặt đất, nhẹ nhàng lướt qua trên cánh tay của ông ta.
“Á...”, người này vốn dĩ còn muốn cười nhạo Trần Thanh, nhưng khi cành cây lướt qua trên cánh tay, một cảm giác đau đớn tột cùng ập đến, ông ta suýt đã ngất đi.
Thật sự đau quá, cơn đau cấp mười có tính là gì?
Cái này còn đau gấp nhiều lần so với cơn đau cấp độ mười.
“Cảm giác không tệ chứ, từ từ hưởng thụ đi!”, Trần Thanh cười cười, sau đó cầm lấy cành cây, lướt qua lướt lại trên người ông ta.
“Á...”, người này hét lên một cách điên cuồng.
“Ông ồn quá, phải cho ông im miệng mới được”, Trần Thanh nói xong, chỉ tay vào huyệt câm, khiến ông ta câm miệng lại, đồng thời tháo khớp cằm của ông ta, tránh việc ông ta quá đau rồi cắn phải lưỡi của mình.
Không một tiếng động, người đàn ông đau đớn đến mức lăn lộn trên mặt đất, nhưng lăn lộn cũng ảnh hưởng đến dây thần kinh đau đớn trên người, lần này ông ta thậm chí không dám động đậy.
Chỉ nhìn thấy đôi mắt của ông ta mở to ra, bởi vì cằm bị tháo khớp, không thể phát ra một âm thanh nào, nhưng ông ta vẫn cố gắng kêu lên một tiếng, muốn cầu xin tha thứ.
“Trần Thanh, người này bị làm sao thế?”, Dương Lệ nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của người kia, không nhịn được hỏi, bởi vì bây giờ người kia vẫn giống với mình khiến trong lòng cô hơi không thoải mái.
“Không sao, chỉ là tăng độ nhạy cảm của dây thần kinh đau đớn của ông ta lên gấp mười lần mà thôi”, Trần Thanh nhìn thấy biểu cảm của Dương Lệ, lập tức xé mặt nạ trên mặt người này xuống.
“Ông chỉ có một cơ hội, ồ, đúng rồi, tôi là một bác sĩ, nếu như ông muốn chết, e rằng sẽ rất khó”, khóe miệng của Trần Thanh lộ ra nụ cười quỷ dị, sau đó nói tiếp: “Vì người khác mà chịu đựng sự đau đớn thế này, có đáng không?”
“Hu hu...”
Người kia sắp khóc rồi, cằm bị tháo khớp, ông ta muốn cắn lưỡi cũng không thể làm được.
Huống chi, ông ta không đủ can đảm để tự sát.
“Nói sớm một chút không phải xong rồi sao? Lại còn muốn tôi ra tuyệt chiêu!”, nhìn thấy dáng vẻ của ông ta, Trần Thanh bình tĩnh nói, nhưng cây gậy trong tay lại không dừng lại, còn lướt qua lướt lại thêm mấy lần.
Đôi mắt của người kia mở to, sắp hỏng rồi.
“Được rồi, mong rằng những gì ông nói là sự thật”, Trần Thanh thấy mọi chuyện gần xong rồi, lập tức đâm kim bạc vào chỗ trước đó, sau đó vỗ vài lần vào người ông ta.
Lúc này khuôn mặt ông ta lộ ra vẻ nhân sinh không còn gì luyến tiếc, nằm trên mặt đất, không hề có ý định cử động.
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”, Trần Thanh đá người kia một cái, sau đó lạnh lùng hỏi.