“Ồ, nói đi, có chuyện gì?”, nghe Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến lập tức bừng tỉnh sau cơn say dài, hỏi thẳng anh.
“Thật ra cũng không có chuyện gì to tát cả. Anh cần phải đi ra ngoài vài ngày. Nếu nhanh thì khoảng ba ngày, nếu chậm thì phải năm bảy ngày”, anh không ngờ Nam Cung Yến lại nhạy bén như vậy, hết cách chỉ đành nói ra.
“Được thôi, anh có thể đi bao lâu tùy thích, không cần phải báo cáo với tôi”, vẻ mặt của Nam Cung Yến chợt ngưng trệ, sau đó vờ như không quan tâm.
“Được rồi, tôi phải đi ngủ rồi”, dứt lời, Nam Cung Yến xoay người bước lên lầu mà không đợi Trần Thanh nói thêm câu nào.
Lúc xoay người đi, trong lòng cô cảm thấy hơi buồn và lạc lõng.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cảm giác này đối với Trần Thanh, cô vẫn luôn cho rằng mình không hề chấp nhận anh, nhưng bây giờ, đột nhiên nhận ra bản thân thế mà lại không nỡ để anh đi.
Trần Thanh nhìn theo bóng lưng Nam Cung Yến đang bước đi uyển chuyển lên lầu thì thấy có chút thất vọng.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, sau khi thu dọn Phỉ Thúy, anh trở về phòng và bắt đầu tu luyện.
Khi Nam Cung Yến về đến phòng, sắc mặt cô có chút không ổn, Từ Tịnh Nhã tất nhiên nhận ra nên vội nhìn về phía cô.
“Tiểu Yến, cậu bị sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”, Từ Tịnh Nhã nhìn Nam Cung Yến với vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Không có gì đâu, là Trần Thanh có chuyện cần giải quyết nên anh ta phải đi xa một thời gian”, Nam Cung Yến hít một hơi thật sâu lấy lại cảm xúc rồi nói.
“Đây chẳng phải là cậu đang không nỡ để cho người ta đi sao? Thế mà vẫn còn cứng miệng như vậy”, Từ Tịnh Nhã nghe vậy bất lực nói.
“Ai nói mình không nỡ để anh ta đi chứ, mình vừa rồi chỉ là đang nghĩ tới chuyện khác mà thôi”, Nam Cung Yến còn cứng miệng chối.
“Được rồi, cậu thắng rồi”, Từ Tịnh Nhã xua tay, không muốn khơi chuyện này nữa.
Qua một đêm, Trần Thanh cảm thấy mình hấp thu linh khí nhanh hơn trước rất nhiều, hẳn là tác dụng của việc tu luyện thân thể.
Kinh mạch của anh dày hơn, tất nhiên sẽ chứa được nhiều linh khí hơn, sau một thời gian dồn nén chân khí trong cơ thể, lực hút của anh cũng trở nên mạnh mẽ hơn trước.
Mà tốc độ truyền dẫn linh khí mà Nam Cung Yến mang đến cho anh cũng trở nên nhiều hơn, chẳng trách lão già kia để cho mình kết hôn với cô ấy, bây giờ rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân rồi.
Thể chất của Nam Cung Yến thực sự quá đặc biệt, nếu tốc độ tu luyện của mình càng nhanh, vậy thì Nam Cung Yến sẽ cung cấp nhiều linh khí hơn.
Nếu mình có thể ở gần cô ấy một chút thì sẽ càng tốt.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Dương Lệ đã gọi đến.
Hai ngày nay, Dương Lệ ăn không ngon, ngủ không yên, cả người suy sụp, cô ấy sợ Trần Thanh sẽ bỏ cô ấy ở đây, không về nhà cùng với mình.
Vì vậy, mới sớm ra cô ấy đã gọi điện cho anh.
“Cái gì? Cô đã mua vé rồi?”, sau khi nghe thấy những gì Dương Lệ nói, Trần Thanh đột nhiên bất lực nói: “Cô tìm được thông tin của tôi ở đâu vậy?”
“Không phải lúc cậu vào làm việc thì có điền thông tin sao? Nhanh lên, chín giờ may bay cất cánh rồi, cậu đừng để nhỡ giờ đó”, Dương Lệ thúc giục.
“Được rồi, tôi biết rồi”, Trần Thanh nhìn thời gian, mới bảy giờ rưỡi, vẫn còn thời gian ăn sáng.
Anh lập tức đi vào phòng bếp và tất bật làm bữa sáng.
Chỉ là khi anh làm bữa sáng xong, muốn gọi Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã đến ăn sáng thì bọn họ đã không còn ở trên lầu nữa, quần áo và túi xách cũng không có, có lẽ đã đi ra ngoài.
Trần Thanh phải tự mình ăn hết bữa sáng, sau đó lấy hai bộ quần áo cho vào túi ni lông rồi bắt taxi đi ra ngoài.
Khi đến sân bay, vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Dương Lệ đứng ở cổng sân bay đang nhìn đông nhìn tây thì anh vội bước tới.
“Cuối cùng cậu cũng tới rồi”, nhìn đồng hồ trên tay, Dương Lệ thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức kéo anh chạy vào trong.
Bị Dương Lệ kéo, Trần Thanh cũng không hề giãy dụa, để mặc cô ấy kéo đi.
Suy cho cùng được một người phụ nữ đẹp nắm tay kéo đi thân mật như vậy thì còn điều gì sướng bằng.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của những người đàn ông xung quanh thì có thể biết rằng bọn họ đều đang hận không thể đổi mình vào vị trí này của anh.
Trần Thanh bị Dương Lệ kéo đi, vốn không để ý được rằng đang có một ánh mắt dõi nhìn theo anh, trong đôi mắt ấy hiện lên vẻ buồn rầu.
“Hóa ra anh ta nói rằng phải đi vài ngày là để đi hẹn hò cùng với người phụ nữ khác”, bóng dáng này chính là Nam Cung Yến, không ngờ cô lại gặp anh ở sân bay.
Vốn dĩ cô đến đây để tiễn Từ Tịnh Nhã, nhưng đã tình cờ nhìn thấy Trần Thanh và Dương Lệ đang thân mật mà lôi lôi kéo kéo nhau.
Trần Thanh đến cổng lên máy bay, trong lòng đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ như có ai đó đang nhìn mình, bất giác quay lại, nhưng không thấy gì cả.
Anh cho rằng đó là ảo giác, bởi vì thời gian quá eo hẹp, anh còn chưa kịp nhìn lại đã bị Dương Lệ trực tiếp kéo vào cổng lên máy bay.
Sau khi lên máy bay, anh và Dương Lệ đều đã tìm được chỗ ngồi của mình.
Hai người họ không ngồi cạnh nhau, người ngồi ở giữa Trần Thanh và Dương Lệ thực ra là một cô gái, nhưng anh cảm thấy dáng vẻ của cô ta có chút quen thuộc.
“Trần Thanh, sao anh lại ở đây?”, cô gái này liền tháo mũ và kính râm ra, kinh ngạc nhìn Trần Thanh. Đọc thêm chương mới nhất tại nhóm zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264
“Từ Tịnh Nhã, sao cô lại ở trên máy bay? Tôi còn tưởng là cô đi mua sắm với tiểu Yến”, Trần Thanh cũng không ngờ lại gặp được Từ Tịnh Nhã.
“Vị này là?”, Từ Tịnh Nhã nhíu mày nhìn Dương Lệ đang ngồi bên cạnh, tuy rằng vừa rồi cô ta đeo kính, nhưng có thể nhìn ra Trần Thanh và cô gái này đi lên cùng nhau.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!