Trần Thanh đứng do dự ở cửa, không biết có nên vào hay không. Nhưng không vào thì phải đi đâu đây?
Đúng lúc anh định mở cửa để đi vào thì cửa phòng bỗng mở ra.
Trần Thanh lùi về sau một bước. Người mở cửa ra là Từ Tịnh Nhã, thấy Trần Thanh về muộn như thế, cô ta khó chịu nói: "Ái chà, anh còn biết đường về đấy à, tôi tưởng anh gục trong lòng cô nào không chịu về cơ".
Trần Thanh cảm thấy quái dị, sao Từ Tịnh Nhã nói cứ như vợ đang trách chồng về muộn vậy?
Từ Tịnh Nhã cũng nhận thấy giọng điệu của mình không ổn cho lắm. Khuôn mặt của cô ta lập tức ửng đỏ, nhanh chóng xoay người về phòng.
Trần Thanh lắc đầu rồi cũng đi vào.
"Tịnh Nhã, chẳng phải cậu ra ngoài chạy bộ sao? Sao lại quay lại thế?", nghe thấy tiếng bước chân, Nam Cung Yến hỏi luôn mà không quay đầu lại.
"Tớ hơi khó chịu nên về nghỉ ngơi trước đây", sao Từ Tịnh Nhã lại nói ra lý do mà cô ta quay lại được, chỉ nhanh chóng đi lên lầu.
"Vợ à, anh về rồi", Trần Thanh mang hai chiếc va ly vào.
Lúc này, Nam Cung Yến đang tập Yoga trong phòng khác, bộ quần áo chuyên dụng bó sát làm tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô.
Sau khi dùng thuốc làm đẹp da, trông Nam Cung Yến càng thêm tươi ngon, khiến đôi mắt của Trần Thanh như muốn bốc hỏa.
Nam Cung Yến xoay người lại, cô nhìn Trần Thanh với vẻ bất đắc dĩ, nói: "Sao anh lại chọc Tịnh Nhã giận rồi?"
"Anh nào có, cô ấy gặp anh đúng lúc anh vào nhà, sau đó tự nhiên quay lại", Trần Thanh đặt va ly lên bàn, bày ra vẻ mặt tranh công đòi phần thưởng.
"Vợ à, em đoán em trong va ly này có thứ gì?", Trần Thanh vỗ vào va ly, cười nói.
"Chắc không phải là tiền đấy chứ?", Nam Cung Yến dùng khăn mặt lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống sô pha rồi thản nhiên hỏi Trần Thanh.
"Vợ à, anh tầm thường đến thế sao? Thôi bỏ đi, anh mở luôn ra cho em xem này", Trần Thanh bĩu môi, anh mở va ly ra, để lộ ra Phỉ Thúy trong đó.
"Đây là...", khi nhìn thấy Phỉ Thúy, Nam Cung Yến không thể bình tĩnh nổi.
Trong chiếc va ly đựng hai viên đá xanh biếc, một viên là Tổ Mẫu Lục, viên còn lại là Đế Vương Lục.
Hai viên đá này nằm cạnh nhau thật sự là rất bắt mắt.
"Chắc không phải thứ này được làm từ thủy tinh đấy chứ?", Nam Cung Yến không dám tin thứ trước mắt mình là hai viên Phỉ Thúy.
Phải biết rằng công ty nhà cô làm về đá quý, tuy rằng cũng lấn sân sang những mảng khác, nhưng chủ yếu vẫn là ngành này.
Từ nhỏ đến lớn cô đã được nhìn biết bao đá quý, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tổ Mẫu Lục và Đế Vương Lục gần như thế này.
Trước kia cô luôn ngắm nhìn chúng qua những buổi triển lãm đá quý, vậy nên cô hoài nghi hai viên Phỉ Thúy này là giả.
"Sao vợ lại hoài nghi người chồng yêu dấu của em như thế? Khó khăn lắm anh mới thắng cược và mang được chúng về, em quên là anh nghiên cứu khá kỹ về cược ngọc à?", Trần Thanh nói với vẻ ấm ức.
"Thế nên đây là hàng thật ấy hả?", Nam Cung Yến vươn tay ra, định sờ vào hai viên Phỉ Thúy.
"Ơ kìa, em cẩn thận như thế làm gì? Cầm lên mà xem", nhìn thấy dáng vẻ dè dặt của Nam Cung Yến, Trần Thanh bắt lấy tay cô, tay còn lại thì cầm Tổ Mẫu Lục đặt vào tay cô.
Tự nhiên bị Trần Thanh nhét Tổ Mẫu Lục vào tay, Nam Cung Yến giật nảy mình, nhưng rồi cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cầm viên Phỉ Thúy thật chặt, sợ làm rơi vỡ mất.
"Đúng là thật rồi!", sau khi quan sát, Nam Cung Yến đã đoán ra rằng viên Tổ Mẫu Lục này là thật.
"Vậy viên Đế Vương Lục này cũng là thật đúng không?", biết Tổ Mẫu Lục là thật, Nam Cung Yến nhìn về phía Đế Vương Lục, trông nó nhỏ hơn Tổ Mẫu Lục một chút.
"Em cầm rồi tự xem đi", Trần Thanh cạn lời nhìn vợ mình, cô không tin anh đến thế sao?
Thực ra Nam Cung Yến đã tin Trần Thanh rồi, chắc hẳn viên Đế Vương Lục này cũng là thật.
"Tiếc là bị nứt một chút", Nam Cung Yến nhanh chóng nhận ra trên Đế Vương Lục có hai vết nứt, cô nói trong sự tiếc nuối.
"Chiều nay anh đi cược ngọc hả? Sao anh không gọi tôi?", Nam Cung Yến hơi giận, biết cô thích cược ngọc mà còn không gọi cô.
"Khụ khụ... Anh đâu dám", nghĩ tới cảnh tượng buổi trưa, đến giờ Trần Thanh vẫn cảm thấy nóng ran khắp người.
Anh không nhịn được nhìn vào dáng người thướt tha của Nam Cung Yến, trong đầu bắt đầu so sánh với hình ảnh nhìn thấy lúc trưa, đúng là khiến người ta không dứt ra được.
"Không được nghĩ lung tung", tất nhiên Nam Cung Yến cũng nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ lúc trưa. Thấy Trần Thanh cười tít mắt như vậy, cô xấu hổ quát.
"Anh có nghĩ lung tung đâu, anh đang nghĩ đến vợ anh, thế mà là nghĩ lung tung hả?", Trần Thanh phản bác một cách đương nhiên.
Đồng thời, đôi mắt anh lại nhìn Nam Cung Yến mà chẳng hề kiêng dè chút nào.
Không đúng, phải gọi là thưởng thức.
"Trong va ly này là cái gì?", Nam Cung Yến không ngăn cản được việc Trần Thanh nhìn mình, chỉ đành mặc kệ anh, chủ động đi cầm lấy cái va ly còn lại.
"Cẩn thận, cái này nặng đấy", Trần Thanh nhìn thấy Nam Cung Yến đi tới kéo cái va ly kia, bởi vì viên Phỉ Thúy to đựng trong đó nên nó rất nặng, cô kéo một cái là nó hạ xuống đất.
Anh giật nảy mình, nhanh tay đỡ va ly giúp cô.
"Phù... Nguy hiểm thật", tốc độ của Trần Thanh rất nhanh nên vẫn kịp đỡ va ly trước khi nó đập vào chân Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến sợ hết hồn, may mà Trần Thanh đỡ được, cái va ly này nặng lắm, nếu đập vào thật thì làm sao mà cô chịu nổi.
"Cám ơn", Nam Cung Yến hơi tái mặt đi, cô nói với Trần Thanh.
"Bảo vệ vợ là chuyện bình thường thôi mà, cám ơn gì chứ", Trần Thanh tỏ vẻ đương nhiên.