Lúc này, ba người Phương Thư Minh nhìn về phía Trần Thanh, ánh mắt của bọn họ đã thay đổi hẳn. Còn trẻ mà đã chống cự được sức hút của đồng tiền, đúng rất rất hiếm gặp.
"Được, cậu Trần", Hứa Thiệu Phong tâm phục khẩu phục thật rồi, vốn hắn còn tưởng là mình sẽ trắng tay, phải bắt đầu lại từ đầu cơ.
Không ngờ Trần Thanh lại trả lại số tài sản này cho hắn, một khoản tiền kếch xù như thế mà nói bỏ là bỏ, đúng là thần tiên ấy chứ.
Bây giờ, hắn không chỉ là một Hứa Thiệu Phong với gia tài bạc triệu, mà còn tìm được một chỗ dựa vững chắc.
Chính mắt hắn đã được chứng kiến thực lực của Trần Thanh, sau này có anh chống lưng, gặp khó khăn gì cũng không cần đi cầu cạnh khắp nơi như trước nữa.
Nghĩ tới đây, bước chân của Hứa Thiệu Phong cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Còn về đống Phỉ Thúy đã cắt ra, hắn đã thua rồi thì tất nhiên là sẽ không lấy. Trước khi đi, Hứa Thiệu Phong đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Trần Thanh, sau này hắn sẽ gửi lợi nhuận vào thẻ theo định kỳ.
"Thưa hai vị tiền bối, tôi còn có một đề nghị, không biết có thể nói ra được không?", nhìn Đoạn Dương và Trương Chấn Vũ, Trần Thanh cảm thấy đau đầu.
"Cậu nói đi", Đoạn Dương và Trương Chấn Vũ đồng thời mở miệng.
"Chắc hẳn hai tiền bối cũng đã nhìn ra rằng cây thông Phỉ Thúy này vốn đã tinh xảo lắm rồi, trên cơ bản không cần đánh bóng và điêu khắc gì nữa".
"Thứ duy nhất cần điêu khắc là chú sóc nhỏ trên cành thông, nó cần kỹ thuật điêu khắc siêu nhỏ. Tôi nghĩ ông Đoạn chính là người phù hợp nhất".
"Ông Trương đừng vội, bên dưới cây thông này còn có một số viên đá màu nâu đen, nếu chạm khắc thành đất thì có lẽ sẽ giúp cây thông bằng Phỉ Thúy này trông sinh động hơn nữa".
Vừa nói, Trần Thanh vừa chỉ vào hai chỗ đó.
Nghe Trần Thanh nói vậy, bọn họ lập tức đổ dồn sự chú ý vào nơi mà anh nói.
Trên mặt bọn họ hiện lên nét suy tư, rõ ràng là đang nghĩ phương án điêu khắc.
Thấy dáng vẻ đó của hai ông bạn già, Phương Thư Minh bất đắc dĩ lắc đầu, bèn nhìn về phía Trần Thanh.
"Bọn họ cứ thế đó, tập trung vào công việc là chẳng ai quấy rầy bọn họ được nữa, vậy nên chúng ta đi trước đi".
"Trần Thanh, nếu cậu tin tưởng ba ông già này thì hãy tạm thời giao cây thông Phỉ Thúy này cho chúng tôi. Đến khi điêu khắc xong, chúng tôi sẽ gọi cậu tới lấy, cậu thấy sao?"
Phương Thư Minh nhìn Trần Thanh và nói.
"Không thành vấn đề, đương nhiên là tôi biết mức độ uy tín của ba vị tiền bối. Vậy thì tôi xin phép đi trước, còn về chi phí, đợi hai tiền bối điêu khắc xong, tôi nhất định sẽ không keo kiệt", Trần Thanh gật đầu nói.
"E là hai người họ không nhận đâu. Bọn họ luôn muốn có một tác phẩm để đời, cây thông Phỉ Thúy này rất phù hợp với yêu cầu của họ, vậy nên cậu đừng nhắc đến chi phí, bọn họ sẽ giận đấy", Phương Thư Minh hiểu tính cách của hai ông bạn này, vì thế lắc đầu nói.
"Chuyện này... Được rồi, vậy thì tôi xin phép đi trước", Trần Thanh sửng sốt, sau đó anh cũng nghĩ thông, không cảm thấy phản cảm gì về chuyện này cả.
Anh được hai bậc thầy điêu khắc đích thân chạm khắc cho một tác phẩm, có thể coi là hời to rồi.
Vậy nên tất nhiên là bọn họ cũng phải được cái danh chứ.
Tiết Nhân đưa hai chiếc va li lớn có mật mã cho Trần Thanh, cho đống Phỉ Thúy mà Trần Thanh và Hứa Thiệu Phong cắt được vào đó, như thế là có thể xách đi được luôn.
Còn với những viên đá cược ngọc còn lại, Giang Tử Phong kiếm một chiếc xe đẩy tới mang chúng đi.
Giang Tử Phong cho hết đá vào trong xe, may mà xe của cậu ấy là xe jeep nên mới chứa hết được.
"Đại ca, bao tài sản như thế mà anh trả lại hết cho tên mập họ Hứa kia, liệu có hời cho hắn quá không?", Giang Tử Phong vẫn không hiểu vì sao Trần Thanh lại làm thế, cậu ấy nghi hoặc nói.
"Cậu cảm thấy với bản lĩnh của đại ca cậu thì sau này có thiếu tiền không?", Trần Thanh hỏi.
"Không", Giang Tử Phong lắc đầu, khẳng định nói.
"Không thì tôi lấy nhiều tiền như thế làm gì?", Trần Thanh nói với vẻ đương nhiên.
"Đại ca, anh... Vip đó", nghe thấy giọng điệu đương nhiên của Trần Thanh, rất lâu mà Giang Tử Phong không nói được gì, mãi mới rặn ra được một câu.
"Yên tâm đi, giá trị của Hứa Thiệu Phong không chỉ có thế thôi đâu, sau này anh ta sẽ mang đến nhiều lợi ích hơn nữa", Trần Thanh lắc đầu nói.
Có lẽ sau này, tài sản của anh sẽ ngày càng nhiều, đến lúc đó chắc chắn sẽ cần một người có năng lực quản lý. Hứa Thiệu Phong có được ngày hôm nay, chứng tỏ hắn cũng không phải là một kẻ bất tài.
Vậy nên anh cần Hứa Thiệu Phong làm việc cho mình, và hiển nhiên là hắn cũng rất phù hợp.
Hai người lái xe tới biệt thự, Trần Thanh gọi đám Đường Võ tới khiêng đá trên xe xuống, vừa hay bọn họ đang không biết làm gì cho đỡ chán.
"Anh Thanh, mang đống đá này tới làm gì?", Đường Võ dễ dàng nhấc tảng đá nặng nhất trong số đó lên, đồng thời mở miệng hỏi.
"Các anh cẩn thận một chút, chúng không phải đá đâu, toàn là báu vật vô giá đấy", thấy hai người trong số họ không mấy cẩn thận, Giang Tử Phong thay đổi sắc mặt, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Cậu ấy nói vậy làm người của nhóm vệ sĩ này hơi bất mãn.
Chỉ là mấy tảng đá mà thôi, có báu vật gì cơ chứ.
Chúng đâu phải vàng, đáng bao nhiêu tiền đây hả?
"Đây không phải đá bình thường mà là đá cược ngọc, mua chúng phải tốn mấy triệu đấy, nếu rơi vỡ thứ trong đó thì...", vốn dĩ Giang Tử Phong còn muốn nói gì nữa, nhưng Trần Thanh đã kéo cậu ấy lại.
"Được rồi, bọn họ tự có chừng mực, đừng quan tâm tới", sau đó, Trần Thanh nhìn Đường Võ và nói: "Cho đống đá này vào tầng hầm trong biệt thự, lúc nào rảnh tôi sẽ lấy Phỉ Thúy trong đó ra".
"Vâng, anh Thanh", nghe thấy lời nói của Trần Thanh, đám Đường Võ lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Bọn họ làm ở công ty đá quý, tuy chưa từng gặp đá cược ngọc, nhưng cũng từng nghe nói tới rồi. Biết đây là đá cược ngọc có Phỉ Thúy, tất nhiên là không ai dám qua loa nữa.
Đi đến cửa phòng, Trần Thanh bỗng hơi chần chừ.
Chủ yếu là bởi vì cảnh tượng lúc trước quá lúng túng, tuy rằng bây giờ là hơn chín giờ rồi, nhưng ai biết bọn họ đã ngủ chưa?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!