Chương 23: Hoa tươi thích cắm bãi phân trâu
“Hồ Lục Chỉ? Ông ta đến đây để làm cái gì vậy?"
Nam Cung Minh Đức nghe thấy cái tên này liền ngây người, ở Nam Hải ông cũng từng đã từng nghe qua về con người tiếng tăm này, nhưng ông cũng không có tiếp xúc nhiều với những người như thế.
“Tới đưa tiền đó”, Trần Thanh đáp.
“Không thể nào tới đưa tiền được”, Nam Cung Yến khẳng định.
Nam Cung Yến đã kiểm tra rồi, công ty của Hồ Tuấn Kiệt sắp phá sản, Hồ Lục Chỉ cũng không thể có nhiều tiền như vậy được.
“Lúc trước con để Trần Thanh đi đòi nợ Hồ Lục Chỉ sao?”
Nam Cung Minh Đức lộ ra vài phần kinh ngạc.
“Là đòi con trai của Hồ Lục Chỉ”, Nam cung Yến đáp lại
“Tiểu Yến, việc này con làm hơi quá đáng rồi đó”, Nam Cung Minh Đức khiển trách: “Nếu như có chuyện gì thì sao".
“Con cũng không biết”, Nam Cung Yến đáp lại.
Trần Thanh sau đó vừa nói vừa cười: “Chú ơi, cho người ta vào đi đã”.
“Đưa bọn họ vào đây”.
Nam Cung Minh Đức nói.
Nam Cung Minh Đức vừa nói xong, cửa văn phòng liền bật mở.
Tiếp sau, Ninh Tĩnh đưa vài người bước vào. Dẫn đầu là Hồ Lục Chỉ, theo sau ông ta chính là Hồ Tuấn Kiệt và vài tên đàn em khác, trong tay bọn họ lúc này xách theo vali.
Nam Cung Yến nhìn thấy trên tay bọn họ xách theo vali, sắc mặt của cô càng nặng nề hơn. Trong lòng cô giờ đang rất rối bời, không thể như vậy được, cô thầm mong trong chiếc vali kia không phải là tiền mà là dao hoặc súng đều được. Dù sao thì cô cũng không muốn kết hôn với người nào đó.
“Lục gia”.
Nam Cung Minh Đức nhìn thấy Hồ Lục Chỉ bước tới liền đứng dậy cung kính chào một câu, đối với người thế này, Nam Cung Minh Đức không tiếp đãi chậm trễ chút nào.
Hồ Lục Chỉ nhìn Nam Cung Minh Đức gật đầu.
Lúc này ông ta bước tới trước mặt Trần Thanh cười nói: “Cậu Trần, thứ cậu cần tôi đã đem tới rồi”.
Nói xong Hồ Lục Chỉ chỉ về đám đàm em phía sau, mở toàn bộ vali ra.
Hồ Tuấn Kiệt và đàn em liền lập tức mở vali.
Nam Cung Yến thấy vậy liền tròn mắt ngạc nhiên.
Bên trong vali toàn bộ là tiền.
Nam Cung Minh Đức thấy vậy cũng kinh ngạc, không ngờ Hồ Lục Chỉ lại gọi Trần Thanh là cậu Trần, xem ra quyết định này của ông là đúng đắn rồi.
Lúc này Ninh Tĩnh cũng thầm kinh ngạc trong lòng, Hồ Lục Chỉ xuất hiện ở đây mà không thèm để mắt tới Nam Cung Minh Đức, ngược lại còn thể hiện ra sự kính trọng với Trần Thanh.
Đây có thật chỉ là một bảo vệ quèn không?
“Đủ chưa vậy?”
Trần Thanh cười nói.
“Đủ rồi, một đồng cũng không thiếu”.
Hồ Lục Chỉ gật đầu rồi nói.
“Vậy là được rồi”.
Trần Thanh gật đầu nói: “Tiền để xuống đây, mọi người có thể đi được rồi”.
“Vậy cậu Trần, chuyện con trai tôi đắc tội với cậu?”, Hồ Lục Chỉ hỏi một cách yếu ớt.
“Cậu Trần, tôi sai rồi”, Hồ Tuấn Kiệt cẩn trọng nói.
“Xoá hết lỗi lầm, mọi người có thể đi được rồi”.
Trần Thanh đáp.
“Cảm ơn cậu rất nhiều cậu Trần”, Hồ Lục Chỉ nghe thấy Trần Thanh nói vậy liền nở một nụ cười cảm kích.
“Cậu Trần, vậy chúng tôi về trước đây”.
Hồ Lục Chỉ nói xong liền đem theo đàn em rời đi.
Hồ Lục Chỉ và đám đàn em tới cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh, bọn họ để lại sáu chiếc vali chứa tiền rồi rời đi.
Nhìn thấy Hồ Lục Chỉ rời đi, Nam Cung Minh Đức lại càng thêm tin tưởng quyết định của mình, ông nói: “Đi đăng ký kết hôn, hôm nay nhất định phải đăng ký kết hôn, hơn nữa còn phải dọn về sống chung với nhau. Tiểu Yến, nếu con không đồng ý thì bố sẽ đình chỉ toàn bộ chức vụ của con”.
Nam Cung Yến nhìn thấy đống vali đựng tiền của Hồ Lục Chỉ, cô cũng chẳng có chút phản ứng nào.
Cô hoàn toàn không ngờ tới, Hồ Lục Chỉ trong một ngày lại có thể gom đủ số tiền và đem tới đây, lúc này cô không còn lý do gì để thoái thác nữa rồi.
“Trần Thanh, ý cháu thế nào?”
Nam Cung Minh Đức lại hỏi Trần Thanh.
“Vậy thì đi đăng ký thôi”, Trần Thanh vẫy tay, có chút bất lực nói: “Vốn là hôm nay cháu không định xin nghỉ phép đâu, nhưng giờ xem ra chỉ có thể nghỉ phép để đi đăng ký kết hôn thôi”.
Nam Cung Yến thấy vẻ mặt của đối phương liền lạnh lùng nhìn anh một cái. Trong lòng cô thầm mắng, nếu như anh đã không muốn thì có thể nói thẳng ra mà.
“Quyết định vậy đi”, Nam Cung Minh Đức mỉm cười: “Hôm nay đi đăng ký kết hôn, tối nay dọn tới sống chung, năm nay sinh con. Cứ quyết định vậy đi nhé”.
Nam Cung Yến lười chẳng muốn nghe nữa, cô chỉ vào Trần Thanh nói: “Anh, đi theo tôi!”
“Đi đâu?”
“Đi đăng ký kết hôn!”
Nam Cung Yến lạnh lùng đáp.
“Oh!”.
Trần Thanh nhanh chóng làm theo.
Nam Cung Minh Đức đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn Nam Cung Yến và Trần Thanh lên xe rời đi, lúc này ông mới nở nụ cười mãn nguyện.
"Con gái à, con phải cố gắng nhiều nữa để nắm chắc được người đàn ông tốt thế này".
Nam Cung Minh Đức vừa cười vừa nói.
Thành thật mà nói, với chuyện hôn nhân này lúc đầu Nam Cung Minh Đức cũng không tán thành, hơn nữa ông còn có chút coi thường Trần Thanh, sau đó ông đã sai người điều tra về Trần Thanh, nhưng sau khi điều tra kĩ về người này, Nam Cung Minh Đức lại phát hiện ra một chuyện không hề đơn giản chút nào.
Lúc đó, ông còn nhận được một cuộc điện thoại mà chính ông cũng không dám tin, hơn nữa ông cố còn tiết lộ một chút bí mật về thân thế của Trần Thanh, vậy nên ấn tượng của Nam Cung Minh Đức đối với Trần Thanh cũng liền thay đổi, thậm chí ông còn cảm thấy nếu như Trần Thanh không cưới con gái ông thì đúng là tổn thất lớn cho nhà Nam Cung rồi.
Hơn nữa, sau khi biết thân phận của Trần Thanh, Nam Cung Minh Đức cũng nở mày nở mặt, hôm nay ngay cả thương vụ vài tỉ đồng với nhà họ Tất ông cũng không thèm để mắt, Nam Cung Minh Đức biết rằng nếu con gái mình có thể cưới được Trần Thanh, sau này đối với tập đoàn Nam Cung mà nói, những thương vụ vài tỉ thế này cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
“Con gái, cố lên!”
Nam Cung Minh Đức lại kêu lên: “Cố gắng nắm lấy người đàn ông này nhé”.
Nếu như Nam Cung Yến nghe thấy những lời này, chắc hẳn cô sẽ tức tới mức hộc máu.
Nam Cung Yến đưa Trần Thanh tới Cục dân chính.
Sau khi đến Cục dân chính, hai người nói rõ ý định của mình.
Bà cô trung niên ở Cục dân chính cẩn trọng nhìn hai người.
“Cô gái, cô phải nghĩ cho kĩ nhé”, bà ta nghiêm túc nói: “Người đàn ông này không xứng với cô, đừng có bốc đồng mà cưới. Tôi đã thấy rất nhiều người như cô rồi, hơi kích động một chút liền kiếm bừa một người đàn ông để kết hôn. Sau này có hối hận cũng không kịp đâu”.
Bà cô trung niên ở Cục dân chính cảm thấy thân phận của hai người không hợp nhau chút nào, thậm chí có thể nói là khác biệt quá lớn.
Trần Thanh chỉ là một bảo vệ tầm thường, nhìn có vẻ ngờ nghệch. Còn Nam Cung Yến thì mặc một cây đồ hiệu, cộng thêm khí chất cao quý toát ra từ người cô.
"Cô gái, nếu cô thực sự muốn tìm một người đàn ông để kết hôn, con trai tôi cũng không tồi, nó cao hơn, đẹp trai hơn người này, hơn nữa chắc chắn còn giàu có hơn. Cô có muốn cân nhắc lại không?”
Bà cô trung niên lại tiếp tục nói.
"Cô à, cô có ý gì vậy?"
Trần Thanh đứng bên cạnh cảm thấy không thoải mái chút nào liền nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!