Tảng đá thô sơ trước mặt rất có khả năng là phỉ thúy Mắt Tím nên Giang Tử Phong xử lý rất cẩn thận, tuy rằng yêu cầu kỹ thuật mài đá không cao, nhưng tảng đá này vốn nhỏ, sơ xuất mài mất một chút sẽ tổn thất rất nhiều tiền.
Theo quan điểm của Giang Tử Phong, viên Mắt Tím này đã là của đại ca, đương nhiên không thể để nó có bất cứ tổn hại nào.
Một lát sau, hai vòng tròn nhỏ hơn cả quả trứng gà trên viên Mắt Tím này, cuối cùng cũng được mài ra.
Bởi vì sợ nó sẽ bị tổn hại nên Giang Tử Phong để lại một lớp đá mỏng bao phủ bên ngoài nó.
Nhưng dù vậy, dưới ánh nắng, viên Mắt Tím này cũng toát lên vẻ mê hoặc, vô cùng thu hút người khác.
“Phù...”
Thấy vậy, ai nấy cũng đều thở phào một hơi, giá trị của một thứ nhỏ như vậy có thể nói là rất khó ước lượng được, một viên phỉ thúy như vậy cũng có thể lên tới hơn 50 triệu.
Nếu nó được chế tác thành đồ trang sức thì chắc chắn sẽ trở thành châu báu lưu truyền, vì vậy càng khó định giá.
“Đại ca, cái này là của anh”, Giang Tử Phong nhanh chóng đi về phía Trần Thanh rồi giao viên Mắt Tím cho anh chẳng khác gì như đang dâng bảo vật vậy.
“Cậu giữ lấy đi, cậu làm rất tốt, càng ngày càng giống kẻ xấu rồi”, Trần Thanh rất hài lòng với biểu hiện của Giang Tử Phong.
Anh chàng này, thật tiếc khi không trở thành một diễn viên.
“Cảm ơn đại ca, em sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ”, nghe thấy lời nói của Trần Thanh, Giang Tử Phong lập tức vui mừng khôn xiết, đồng thời nhận lấy viên phỉ thúy đó.
Lúc này, hai mắt của Hứa Thiếu Phong đỏ ngầu, hắn biết mình vẫn còn có cơ hội trở mình, chỉ cần hai tảng đá phía sau có thể xuất hiện ngọc thì vẫn có khả năng chiến thắng.
Nghĩ đến đây, Hứa Thiếu Phong lập tức tìm một tảng đá khác từ những tảng đá của mình.
“Tôi đã cắt một tảng rồi. Không phải các người cũng nên cắt một tảng sao, chúng ta mỗi người một tảng coi như công bằng”, Hứa Thiếu Phong biết cảm xúc của mình có chút dao động, điều này không tốt cho cuộc cá cược.
Vì vậy, hắn cần một chút thời gian để hòa hoãn.
“Không thành vấn đề”, Trần Thanh gật đầu, lập tức tìm một viên trong đó đặt trên máy cắt đá.
“Đại ca, có cần thợ cắt đá không?”, Giang Tử Phong bước tới hỏi.
“Không cần, tôi đích thân cắt”, Trần Thanh lắc đầu, rồi lập tức cố định viên đá ngay ngắn lại để chuẩn bị cắt.
“Mẹ ơi!, anh ta không cần đánh dấu sao?”
“Thực sự là ngông cuồng đến mất trí rồi”.
“Theo tôi thấy thì không phải mất trí mà là hoàn toàn không có não”.
Những người xung quanh vô cùng sửng sốt khi thấy chàng trai trẻ này vừa lên đã lập tức cắt đá, ánh mắt bọn họ nhìn anh như thể đang nhìn một tên ngốc.
Thấy mọi người bàn tán như vậy, vẻ mặt Giang Tử Phong đầy sự khinh thường, đại ca mình cắt đá còn cần phải đánh dấu sao?
Tuy nhiên, cậu ấy không hề phản bác lại những người này, mà nhìn bọn họ với vẻ mặt kiêu ngạo, đợi đến khi tảng đá của đại ca được cắt ra, xem từng người trong bọn họ còn có thể nói được gì.
Với sự vận hành của máy cắt đá, miếng đá đầu tiên đã được cắt ra, một chút màu xanh lục tinh tế đập vào mắt của mọi người.
“Có ngọc rồi, thật đẹp mắt, cảm giác như là giả vậy”.
“Thật ngu xuẩn. Đó là Đế Vương Lục. Độ trong suốt có thể đạt tới chủng Băng, đúng là cực phẩm mà”.
“Tôi nghĩ ông mới là tên ngu xuẩn. Đó hoàn toàn không phải là Đế Vương Lục. Đây là Tổ Mẫu Lục, đồng thời cũng là loại tốt nhất trên thế giới”.
Khi những người xung quanh nhìn thấy viên ngọc này, đều lập tức trở nên hưng phấn, còn kích động hơn cả viên Mắt Tím vừa rồi.
Phải biết là ở Hoa Hạ, màu xanh lục mới là màu phổ biến nhất, Đế Vương Lục và Tổ Mẫu Lục này chắc chắn là được yêu thích nhất rồi.
Các màu khác có giá trị cao là chỉ vì chúng khan hiếm mà thôi.
Nhưng xét về mức độ yêu thích thì màu xanh lục càng được chào đón nhiều hơn.
Sau đó khi mọi người nhìn thấy miếng đá tiếp theo được cắt ra, không có một chút màu xanh nào trên đó ngoại trừ một lớp màng đá trắng.
Nói cách khác, nhát dao vừa rồi chỉ cần cắt nhiều hơn một phân sẽ làm hỏng đến ngọc.
Ít hơn một phân sẽ làm cho đá dính vào nó.
Kỹ thuật cắt này quá kinh khủng rồi.
Đúng là bậc thầy mà!
Mọi người đều thay đổi cái nhìn với Trần Thanh.
Lúc này, Giang Tử Phong vui mừng không thôi, bây giờ xem các người còn nói xấu người khác nữa không?
“Hừ! Vừa mới cắt được một bên. Đá còn chưa cắt hết, nói không chừng bên trong đã vỡ rồi”, lúc này Hứa Thiếu Phong đã mất bình tĩnh, hắn vốn muốn ổn định lại cảm xúc, nhưng lại phản tác dụng rồi.
“Có người không ăn được nho lại chê nho xanh, ây da, chắc ai đó sắp rụng hết răng vì “chua” rồi nhỉ”, Giang Tử Phong cười không nhặt được mồm rồi nhìn Hứa Thiếu Phong với vẻ mặt đắc ý nói.
Trần Thanh không hề bận tâm, lại bắt đầu cắt đá.
Tiếp theo đó mọi người coi như được mở mang tầm mắt, mỗi nhát dao của anh cắt xuống đều vô cùng chính xác, nhiều thêm một phân sẽ thiệt hại, thiếu đi một phân sẽ dôi ra.
Lúc này, Hứa Thiếu Phong mới hiểu rằng Trần Thanh có lẽ không phải là một tay cá cược mới vào nghề, mà là bậc thầy trong làng cược ngọc.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn chợt tái mét.
Liên kết lại tất cả những gì đã xảy ra sau khi nhìn thấy Trần Thanh và Giang Tử Phong ở cổng sàn cược ngọc, xem ra những biểu hiện đó của bọn họ đều là để mình lơ là cảnh giác mà tham gia vào cuộc cá cược này. Mình đúng là một thằng ngu mà.
Có điều hắn thắc mắc là tại sao Trần Thanh còn trẻ tuổi như thế mà lại có kỹ thuật cược ngọc cao như vậy, nhất là kỹ thuật cắt đá này đúng là điêu luyện mà.
Trình độ cược ngọc như vậy, ngay cả những bậc thầy đã ngâm cứu hàng chục năm, chưa chắc đã đạt được.
Lúc này, Phương Thư Minh và hai ông lão khác cũng kinh ngạc mắt chữ A mồm chữ O nhìn về phía Trần Thanh.
Phải biết là trong ngành cược ngọc nói chung càng lớn tuổi thì càng có kinh nghiệm phong phú.
Nhưng Trần Thanh mới hai mươi mấy tuổi đời đã có được tài năng này cũng quá đáng sợ rồi.
Chọn một viên đá thì gặp ngay một viên đá tốt chẳng khác gì mèo mù vớ phải cá rán.
Nhưng kỹ thuật cắt thì không thể nào là giả được.
Trần Thanh không có thêm bất kỳ hành động nào, vì vậy chỉ mất chưa đầy năm phút đã lấy ra được viên phỉ thúy này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!