“Đại ca, giá trị của viên đá này cũng không thấp, ít nhất phải 5 triệu, chúng ta liệu thắng được không?”, Giang Tử Phong đi đến trước mặt Trần Thanh nói.
“Vừa đủ”, Trần Thanh gật đầu, ôn nhu đáp.
“Đại ca, anh đúng là lợi hại nha”, Giang Tử Phong giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
“Tiếp tục cắt đá”, Hứa Thiệu Phong phất tay, lập tức nhặt một viên đá khác lên, bắt đầu vạch đường.
Một số người buôn bán ngọc xung quanh ban đầu vốn dĩ muốn mua viên thủy thúy này, nhưng khi nhìn thấy bên đây bắt đầu cắt đá thì ngừng lại.
“Ồ...”
Cùng với việc bóc tách viên đá, mặt của viên phỉ thúy này đã hoàn toàn lộ ra ngoài.
Trần Thanh nhìn viên đá mà lắc đầu, viên đá này mặc dù bên trong có ngọc, nhưng Hứa Thiệu Phong có vấn đề về góc độ, dao xuống rồi căn bản không thể chạm vào viên ngọc đó.
Qủa nhiên, sau khi tạt nước lên bề mặt cắt, trên viên đá căn bản không hề có dấu tích gì của ngọc bên trong.
Sắc mặt Hứa Thiệu Phong lập tức u ám, không ngờ lại không xuất hiện màu xanh, phải biết rằng viên đá mà hắn chọn là viên có khả năng có phỉ thúy nhất.
Hứa Thiệu Phong không tin vào chuyện ma quỷ nên lập tức tìm một góc độ khác vầ bắt đầu cắt.
Nét mặt Trần Thanh có chút kỳ lạ, hôm nay vận may của Hứa Thiệu Phong không tốt lắm, cả hai bên đều không tìm chuẩn.
Bên này bị cắt ra cũng không thấy tăm hơi của màu xanh ngọc đâu.
Hứa Thiệu Phong vừa lo lắng vừa bực bội liền cắt bừa lên hòn đá đó, điều làm Trần Thanh bất lực là, khi hắn cắt loạn lên như vậy cũng không thể chạm đến viên ngọc to bằng quả trứng gà kia.
“Ha ha... Hứa béo, cho dù anh có chặt viên đá đó thành từng mảnh vụn thì cũng không tìm ra đâu, chỉ trách vận may của anh quá kém thôi”, nhìn dáng vẻ của Hứa Thiệu Phong, Giang Tử Phong không khỏi tự đắc.
“Cậu im mồm cho tôi”, Hứa Thiệu Phong đang trong cơn tức giận, đối mặt với lời chế nhạo của Hứa Thiệu Phong thì đương nhiên rất bực.
“Ôi dào, tính khí cũng khá hung hẵn đấy, có bản lĩnh thì biến viên đá đó thành ngọc thôi xem nào”, Giang Tử Phong thấy bộ dáng tuyệt vọng của Hứa Thiệu Phong thì lập tức vui vẻ nói.
“Hừ, có giỏi thì cậu biến viên đá này thành phỉ thúy cho tôi xem”, Hứa Thiệu Phong lúc này mới khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng nói.
“Nếu tôi có thể biến được thì sẽ thế nào?”
Vốn dĩ Giang Tử Phong muốn phản bác, nhưng lúc này bên tai vang lên giọng nói của Trần Thanh, ngay lập tức thay đổi những gì cậu ấy đang định nói.
“Nếu như cậu có thể thật sự biến nó thành phỉ thúy, vậy thì tôi ăn hết đống đá này”, Hứa Thiệu Phong cực kì khó chịu khi nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Giang Tử Phong.
“Đừng chứ, nếu anh ăn xong lăn ra đấy thì sau này ai làm việc cho đại ca tôi? Thế này đi, nếu tôi có thể biến nó thành ngọc, vậy thì hãy tặng cho chúng tôi những thứ mà anh đã chọn ngày hôm nay, còn có ngọc mà anh vừa cắt ra nữa... Nếu tôi không biến được, vậy đống đá của chúng tôi sẽ thuộc về anh, thế nào?”, Giang Tử Phong bước vào trong sân, vừa cười vừa nói.
Lời vừa nói ra, Giang Tử Phong dường như nghĩ đến điều gì đó, lại bổ sung thêm một câu: “Có điều chúng tôi phải nói trước, viên đá này là do tôi cắt, thế nên không được tính vào ván cuối cùng, nếu cắt ra được gì đó thì coi như chúng tôi lời, còn không thì chúng tôi cũng nhận!”
“Được, tôi cược với các người”, Hứa Thiệu Phong đã tức giận đến mất não, lập tức đồng ý.
Giang Tử Phong thấy Hứa Thiệu Phong đã cắn câu, quay đầu lại nói với 3 người làm chứng: “Vậy thì quyết định vậy đi, mời ba vị đứng ra làm chứng giúp”.
“Không vấn đề gì”, ba người Phương Thư Minh nhìn nhau một cái rồi gật đầu đồng ý.
“Đến đây, để tôi xem cậu biểu diễn thế nào”, Hứa Thiệu Phong cười lạnh, lập tức nhường máy cắt đá cho Giang Tử Phong.
“Ồ, đáng lẽ ra tôi không muốn tuyệt tình như vậy đâu”, Giang Tử Phong lắc lắc đầu, sau đó nhặt một viên đá dưới đất lên, chính là vật còn sót lại khi Hứa Thiệu Phong cắt đá.
“Mẹ kiếp, kiểu gì đây? Một viên đá thừa nhỏ như vậy, chả lẽ lại có ngọc phỉ thúy?”
“Chỉ to bằng lòng bàn tay, cho dù có gì đó thì e rằng cũng không đáng giá là bao”.
“Cậu thật sự mong đợi viên đá này có phỉ thúy sao, cả viên đá to như vậy cũng không có gì thì mảnh vỡ này cũng tuyệt đối không thể”.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì lập tức bàn tán xôn xao, không ai lạc quan về Giang Tử Phong, dù sao viên đá này cũng đã bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ, sao có thể chứ?
Giang Tử Phong căn bản không sử dụng máy cắt đá mà chỉ cầm đá mài bên cạnh lên bắt đầu mài.
“Đá đã bị cắt đến thế này rồi mà còn mài, có phải hồ đồ rồi không?”
“Theo như tôi thấy, cứ trực tiếp cắt ra là được, nhanh cho vuông!”
Nhìn thấy Giang Tử Phong dùng đá mài, mọi người bắt đầu trở nên sốt ruột.
“Im miệng, các người làm tổn hại đến ngọc của tôi thì sao, ai đền nào?”, Giang Tử Phong đột nhiên ngẩng đầu lên quát những người đang bàn tán.
Vừa rồi Trần Thanh đã nhắn tin cho Giang Tử Phong, bảo cậu ấy chọc giận Hứa Thiệu Phong, nhân cơ hội lấy ra một viên đá có ngọc này, không ngờ Giang Tử Phong lại táo bạo đến mức muốn đoạt hết những viên đá của Hứa Thiệu Phong.
Có điều, Trần Thanh không phản đối mà để Giang Tử Phong tùy ý đi mài đá.
Mài đá thật ra không cần nhiều kĩ năng, chỉ cần từ từ xoa dọc theo chiều phiến đá, thế nên, Trần Thanh không sợ Giang Tử Phong sẽ làm tổn hại đến khối ngọc bên trong.
Qúa trình mài đá rất lâu, qua đi mười mấy phút, trên trán Giang Tử Phong đã lấm tấm mồ hôi, còn dính một chút bột đá, nhìn có vẻ nhếch nhác.
“Có màu xanh rồi”.
Đúng lúc này, có người đột nhiên hét lên.
Giang Tử Phong run tay, nhanh chóng dừng lại, dùng nước rửa qua một lượt, lộ ra ngọc bên trong.
“Không phải, không phải màu xanh mà là màu tím”.
“Trời ơi, là ngọc mắt tím”.
“Tuy rằng vừa mới nhìn thấy một chút màu tím, nhưng qua ý nghĩa của màu tím này, có thể thấy được ngọc bên trong rất tốt”.
“Đúng là thần kì, biến hóa ma thuật mà”.