“Đại ca, tên này đúng là muốn bị đánh mà, nhìn khuôn mặt béo ú kia, em liền có ý muốn đập đế giầy vào mặt hắn”, Giang Tử Phong nhìn theo bóng lưng rời đi của Hứa Thiệu Phong, lập tức không vui nói.
“Yên tâm, hắn ta rất nhanh sẽ không cười được nữa đâu”, Trần Thanh lại lắc đầu, sau đó quay sang khu vực giá cao.
Chất lượng đá nơi đây thực sự càng tốt hơn, xác suất so với trong kia cao hơn rất nhiều.
Chỉ là giá thành hơi cao.
Có rất nhiều đá, cho dù bên trong có phỉ thúy, nhưng bởi vì bán với giá cao quá nên e rằng không thu được tiền gốc.
Trần Thanh đương nhiên từ bỏ việc mua lại những hòn đá như vậy, anh muốn tìm những viên đá giá rẻ mà lại có ngọc.
Cũng may, mỗi viên đá ở khu vực giá cao này đều có giá tiền kèm theo.
Ngay sau đó, Trần Thanh lại chọn ra sáu viên đá nữa, những viên đá này đều rất tiết kiệm chi phí, khó lắm mới có thể đến đây một lần, đương nhiên phải nghĩ cách kiếm tiền rồi, nếu không sẽ phải trở về tay không.
“Đại ca, anh chọn nhiều như vậy, có ngọc không đấy?”, Giang Tử Phong ánh mắt phát sáng nhìn vào chiếc xe đẩy và hỏi.
“Cậu tưởng tôi là thần tiên chắc, làm sao có khả năng đó, có điều tôi cảm thấy những viên đá này không tồi, khả năng có ngọc khá cao”, Trần Thanh đương nhiên không thể tiết lộ về đôi mắt xuyên thấu của mình nên tùy ý nói.
“Đại ca, chúng ta sẽ đặt cược vào 3 viên đá nào?”, Giang Tử Phong gật đầu, quả thật là khó, cho dù đại ca có lợi hại hơn nữa, cũng không thể bách phát bách trúng được.
“Ai nói là phải chọn 3 viên đá để cược nào? Hai viên là đã đủ thể diện cho Hứa Thiệu Phong lắm rồi, theo như tôi thấy, chỉ cần một viên thôi là có thể khiến hắn ta thua đến mất quần luôn”, tâm trạng Trần Thanh khá tốt, cười đùa mà nói.
“Đại ca, anh giỏi quá!”, nghe thấy câu này, Giang Tử Phong càng thêm tin tưởng.
...
Một tiếng nhanh chóng trôi qua, Trần Thanh cuối cùng cũng đã chọn xong đá cho mình, một vài viên giá cao cũng đã được anh lựa ra, tổng cộng 20 viên.
Mà lúc này, Hứa Thiệu Phong cũng đem theo người đẩy xe tới.
Trong xe của Hứa Thiệu Phong không có nhiều đá như vậy, chỉ có 7-8 viên, nhưng nhìn dáng vẻ đắc thắng của Hứa Thiệu Phong, hiển nhiên hắn ta cũng rất tin tưởng vào sự lựa chọn của mình.
Phố cược ngọc lúc này đã tụ tập không ít người, tin tức có người đến đánh cược được truyền đi rất nhanh, đám người đến xem náo nhiệt cũng ngày một đông.
Phương Thư Minh và hai người điêu khắc ngọc nhìn vào viên đá mà Hứa Thiệu Phong và Trần Thanh chọn, tất cả đều vô cùng sửng sốt.
Viên đá mà Hứa Thiệu Phong chọn nhìn có vẻ tốt, mặc dù có chút rủi ro nhưng ít nhất có thể đặt cược.
Điều khiến họ ngạc nhiên là đá của Trần Thanh, nhìn như những quả dưa cong queo bị nứt vỏ, mặc dù số lượng nhiều, cũng rất to nhưng lại không mấy lạc quan.
Dù gì, cược ngọc cũng không phải dựa vào kích thước to nhỏ của đá.
Sau đó, Trần Thanh và Hứa Thiệu Phong lần lượt trả tiền cho những viên đá mà họ chọn, bởi vì ngay sau đó sẽ tiến hành cắt đá. Chỉ cần đá được cắt ra, không cần biết có ngọc hay không thì những viên đá này không còn liên quan đến người bán nữa.
20 viên đá của Trần Thanh trị giá hơn 4 triệu, trong đó hơn 3 triệu là những viên giá trong khu vực giá cao, còn lại là giá trung bình và thấp.
Còn Hứa Thiệu Phong thì kém hơn Trần Thanh rất nhiều, hắn ta chọn 8 viên đá với tổng giá trị là 1,8 triệu. Chỉ có 2 viên là chọn từ khu vực giá cao.
“Thời gian đã hết, nếu xong rồi thì hai người hãy chọn ra 3 viên đá muốn đặt cược trước”, Phương Thư Minh lập tức nói.
Trần Thanh và Hứa Thiệu Phong đồng thời chọn ra đá mình muốn cược đặt lên bàn.
Nhìn thấy 3 viên đá mà Trần Thanh chọn, Phương Thư Minh trợn tròn mắt.
Cho dù những viên đá của cậu không được tốt, nhưng ít nhất cũng phải chọn ra những viên tốt nhất chứ.
Nhưng 3 viên đá mà Trần Thanh chọn thật sự rất kinh khủng, chả ai muốn nhìn vào.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì đều bắt đầu bàn tán.
“Mẹ kiếp, người anh em này không phải chưa cược ngọc bao giờ đấy chứ? Đá như vậy mà vẫn dám lấy ra?”
“Lại còn là một viên đá dài? Đây rõ ràng là cái bàn để là quần áo mà?”
“Kết quả của vụ cược này rất rõ ràng rồi, người thanh niên này thua chắc”.
Nghe những người xung quanh nói, Trần Thanh cũng không quan tâm, nhưng Giang Tử Phong thì có chút chịu không nổi.
“Các người thì hiểu cái gì chứ? Đá vẫn chưa được cắt ra thì ai biết bên trong có thứ gì?”, Giang Tử Phong không khỏi hét lên với những người đang bàn tán.
Nghe thấy lời của Giang Tử Phong bọn họ cũng không nói gì nữa nhưng trong mắt ngập vẻ khinh thường.
“Đại ca, hay là chúng ta lên trước, vả vào mặt họ, cứ để họ coi thường thế này em không chịu được”, Giang Tử Phong có chút khó chịu nói.
“Để ý làm gì, những người hiểu chuyện thường rất ít mà”, Trần Thanh lắc đầu, ngăn cản cơn giận của Giang Tử Phong.
Nghe thấy lời nghị luận của đám người xung quanh, Hứa Thiệu Phong càng đắc ý mà đứng lên.
“Để tôi lên trước, tôi sẽ cho bọn họ xem cược ngọc thật sự là như thế nào”, Hứa Thiệu Phong không đợi được nữa, đứng lên mà nói.
“Tôi không có ý kiến”, Trần Thanh xua tay nói.
“Nếu đã không có ý kiến gì, vậy chúng ta bắt đầu cắt đá, có thể lựa chọn người cắt hoặc tự mình lầm”, Phương Thư Minh gật đầu nói với Hứa Thiệu Phong.
“Để tôi tự mình cắt, người khác làm tôi không yên tâm”, Hứa Thiệu Phong không nhờ vả người khác mà tự mình làm, cảm thấy như vậy khi tìm được ngọc sẽ kích thích hơn.
Hắn ta lập tức bước đến trước máy cắt đá, rất cẩn thận cố định viên đá, sau đó mới bật máy và bắt đầu cắt.
Nhìn thấy những đường vẽ của Hứa Thiệu Phong, Trần Thanh gật đầu, có vẻ như Hứa Thiệu Phong cũng có chút bản lĩnh, mặc dù cắt như vậy sẽ hơi ảnh hưởng tới ngọc bên trong nhưng cũng rất tốt rồi.
Khi âm thanh của máy cắt đá truyền ra, ánh mắt những người xung quanh đều mở to hết cỡ.
“Ra màu xanh, mau dừng lại”, đúng lúc này, một người quát lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!