Chương 22: Thanh niên ba tốt
“Thư ký Ninh, thật ra không cần làm phiền cô đích thân xuống như vậy, cô chỉ cần gọi điện xuống là được mà”.
“Thư ký Ninh, phiền cô quá, hay là cô cho tôi số điện thoại đi, có thời gian rảnh tời mời cô đi ăn, được chứ?”
Trần Thanh đi theo sau Ninh Tĩnh nói không ngừng.
Lúc này Ninh Tĩnh dừng bước, quay đầu nhìn Trần Thanh.
“Sao vậy, không muốn đi ăn sao, vậy chúng ta có thể đi uống trà cũng được”, Trần Thanh cười cười.
“Trần Thanh, đừng nghĩ chủ tịch coi trọng anh là anh có thể tuỳ ý ve vãn đồng nghiệp nữ. Tôi nói rõ cho anh biết, tôi không có hứng thú với anh”, Ninh Tĩnh lộ ra vẻ chán ghét trên khuôn mặt.
Trần Thanh thấy vẻ mặt này của Ninh Tĩnh liền hiểu Ninh Tĩnh đã hiểu nhầm anh rồi, anh muốn tạo dựng mối quan hệ với Ninh Tĩnh không phải là có ý gì với cô ta, chẳng qua anh chỉ muốn thông qua những người thân cận bên cạnh Nam Cung Yến để hiểu thêm về Nam Cung Yến mà thôi, thậm chí anh còn muốn từ miệng Ninh Tĩnh nghe ngóng xem Nam Cung Yến có kẻ thù nào hay không, hoặc cô có từng đắc tội với ai hay không.
Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của người đối diện, anh ngừng cười đùa, nghiêm túc nói: “Được rồi, xin lỗi thư ký Ninh, là tôi nhiều lời làm ảnh hưởng tới cô, sau này sẽ không như vậy nữa”.
Ừ!
Ninh Tĩnh nhìn Trần Thanh phút trước còn cười đùa, phút sau trở nên nghiêm túc, chân thành như vậy, cô ta có chút ngạc nhiên.
Ninh Tĩnh đi theo Nam Cung Yến, cũng đã gặp qua không ít kiểu người thế này, những người thế này trước giờ đều là những con cáo già giỏi ẩn mình và rất thâm độc, ngay cả Nam Cung Yến cũng có lúc khó mà làm được điều này, vậy mà giờ đây một bảo vệ quèn đang đứng trước mặt cô ta lại có thể thay đổi một cách nhanh chóng như vậy.
Trong lòng Ninh Tĩnh có chút kinh ngạc, người trước mắt thật sự chỉ là một bảo vệ quèn thôi sao?
“Thư ký Ninh, dẫn đường đi, chủ tịch đang đợi chúng ta đó”, Trần Thanh nhắc nhở Ninh Tĩnh
Ninh Tĩnh giờ mới khôi phục ý thức, nhìn Trần Thanh trước mắt như thể hai con người khác nhau, trong lòng cô ta vẫn không thể tin được.
Rất nhanh sau đó, Ninh Tĩnh đưa Trần Thanh tới văn phòng của chủ tịch.
Ninh Tĩnh gõ cửa, lên tiếng: “Chủ tịch, Trần Thanh tới rồi”.
“Vào đi”.
Giọng của Nam Cung Minh Đức truyền tới.
Ninh Tĩnh nghe vậy liền đẩy cửa, đưa Trần Thanh vào bên trong.
Lúc này, Ninh Tĩnh thấy Nam Cung Minh Đức tươi cười vỗ vai của Trần Thanh, nói: “Trần Thanh cậu tới rồi. Nào, mau ngồi xuống đi, tôi pha trà ngon cho cậu thưởng thức”.
Ninh Tĩnh thấy Nam Cung Minh Đức tự mình đi tới chào hỏi Trần Thanh, cô ta có phần ngạc nhiên.
Dù có nói thế nào, Nam Cung Minh Đức ở Nam Hải cũng là một nhân vật có tiếng tăm, ngày thường không ít lãnh đạo tới thăm hỏi, chưa chắc ông đã nhiệt tình như vậy. Vậy mà giờ lại nhiệt tình tiếp đón một bảo vệ quèn thế này, Ninh Tĩnh quả thật kinh ngạc vô cùng.
“Không có chuyện gì nữa cô ra ngoài trước đi”.
Nam Cung Minh Đức nói với Ninh Tĩnh.
“Oh. Vâng”.
Ninh Tĩnh gật đầu, nhìn Nam Cung Yến đang ngồi một bên rồi đáp: “Chủ tịch, tổng giám đốc Nam Cung, tôi ra ngoài trước”.
Nói rồi Ninh Tĩnh nhìn Nam Cung Minh Đức đang tươi cười kia, rời đi cùng với rất nhiều thắc mắc. Cô ta rất muốn ở lại, tại sao chủ tịch của họ lại nhiệt tình với Trần Thanh như vậy?
“Chủ tịch, có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng đi, không cần nhiệt tình như vậy đâu”.
Trần Thanh thấy vẻ tươi cười kia của Nam Cung Minh Đức, cảm thấy có gì đó không ổn.
Theo như Trần Thanh biết, cả nhà Nam Cung chỉ có mình ông cố Nam Cung là ủng hộ anh, còn những người khác đều phản đối.
“Trần Thanh, gọi chủ tịch nghe xa lạ quá, gọi là chú được rồi”.
Nam Cung Minh Đức để Trần Thanh ngồi trên sofa, cười nói: “Chú có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cháu. Cháu ngồi xuống, chú sẽ từ từ nói cho cháu nghe”.
“Bố, để con nói trước đã”.
Lúc này, Nam Cung Yến bước tới, cô trừng mắt nhìn Trần Thanh một cái rồi lạnh lùng nói: “Ban nãy tôi đã liên lạc với Tất Văn Bách rồi, hắn ta nói, chỉ cần Trần Thanh xin lỗi hắn thì việc làm ăn của chúng ta vẫn sẽ cứu vãn được. Trần Thanh, giờ anh đi xin lỗi Tất Văn Bách đi, vì dù gì chuyện này cũng là do anh gây nên”.
“Hừ, lấy tư cách gì mà bắt Trần Thanh xin lỗi. Không đi!”
“Bố, chuyện này liên quan tới việc làm ăn của tập đoàn chúng ta. Nếu như không đi…”
“Không đi. Cũng chỉ là mối làm ăn trị giá vài tỉ thôi mà? Bố không thèm để mắt tới”.
Nam Cung Minh Đức ngắt lời của Nam Cung Yến, nói: “Chuyện này không cần nhắc tới nữa, bố nhất quyết không đồng ý đâu, Trần Thanh là con rể của nhà Nam Cung đó, để Trần Triệu Dươn đi xin lỗi có khác nào làm mất mặt nhà Nam Cung hay không”.
“Bố”.
Nam Cung Minh Đức nói như vậy khiến Nam Cung Yến có phần lo lắng: “Bọn con còn chưa kết hôn, mà con cũng không có ý định kết hôn với anh ta”.
“Tiểu Yến, không được làm bậy. Chuyện con và Trần Thanh kết hôn đã được quyết định rồi. Hôm nay bố tới là để hỏi con, bao giờ hai đứa mới đi đăng ký kết hôn, bao giờ dọn về sống chung, bao giờ sinh cho bố một đứa cháu trai đây”, Nam Cung Minh Đức nói một cách nghiêm túc.
Aaaaa!
Nam Cung Yến nghe thấy những lời bố mình nói, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc tột độ.
Sau đó, cô nghiến răng trầm giọng nói: “Bố, lúc đầu bố nói là sẽ đứng về phía con, ủng hộ con mà”.
“Trước đây là bố nói vậy, nhưng giờ bố đổi ý rồi”, Nam Cung Minh Đức vỗ vai Trần Thanh nói: “Bố thấy một thanh niên trẻ tuổi có ước mơ, có ý chí, có bản lĩnh như Trần Thanh đây, con mà không mau gả cho Trần Thanh thì sớm muộn sẽ bị người khác cướp mất đó, con xem đi giờ ở công ty đã có bao nhiêu đồng nghiệp nữ để mắt tới Trần Thanh rồi”.
Trần Thanh nghe những lời này của Nam Cung Minh Đức, anh khẽ nở nụ cười, thành thật mà nói Trần Thanh cũng không biết hoá ra bản thân lại ưu tú như vậy. Chỉ là, thái độ của Nam Cung Minh Đức thay đổi có chút nhanh.
Nam Cung Yến cũng ngây người vì sốc, nói: “Bố đang đùa đấy à? Anh ta thì là “thanh niên ba tốt” cái gì chứ, cho con con cũng không thèm đâu”.
“Nói chung bố mặc kệ. Hôm nay hai đứa phải đi đăng ký kết hôn ngay”, Nam Cung Minh Đức nghiêm túc vô cùng, tiếp đó nhìn Trần Thanh hỏi: ‘Trần Thanh, hôm nay cháu có rảnh không?”
“Cháu rảnh”.
Trần Thanh cười đáp.
“Con không rảnh. Con rất bận!”, Nam Cung Yến cắn răng nói.
“Tiểu Yến, nếu như con không có thời gian thì giờ bố cho con nghỉ phép. Từ lúc này, bố tạm thời đình chỉ mọi chức vụ trong công ty của con. Giờ con cứ yên tâm cùng Trần Thanh đi đăng ký kết hôn, sống chung và sinh con nhé”, Nam Cung Minh Đức đáp.
Nam Cung Minh Đức vừa nói, Trần Thanh bên cạnh vừa cười cười gật đầu tán thành.
“Anh gật đầu cái gì”, lúc này Nam Cung Yến bắt đầu lo lắng rồi, cô kích động nói: “Bố, không phải con không nghe lời bố, nhưng mà giữa con và Trần Thanh đã có giao kèo rồi”.
Nam Cung Yến nhìn ra lúc này Nam Cung Minh Đức đang rất nghiêm túc, đối với một người cuồng công việc như cô thật sự không nỡ tạm dừng toàn bộ công việc tại công ty.
“Giao kèo thế nào?”, Nam Cung Minh Đức hỏi.
Nam Cung Yến liền đem vụ cá cược giữa cô và Trần Thanh kể cho Nam Cung Minh Đức.
Kể xong Nam Cung Yến liền nói: “Bố, giao kèo giữa con và Trần Thanh anh ta vẫn chưa làm xong. Bố xem có thể hoãn lại hai ngày không?”
Nam Cung Yến quyết định dùng kế hoãn binh, tạm thời kéo dài thời gian, tới lúc tìm được viện binh rồi tính tiếp.
Nói đi nói lại, Hồ Lục Chỉ nói miệng là sẽ đem tiền tới, nhưng không chắc chắn sẽ đem thật, mà dù có thật sự đem qua cũng chưa chắc đúng giờ, dù gì bắt ông ta một lúc gom được số tiền lớn như vậy không dễ dàng chút nào, như vậy Nam Cung Yến sẽ có lý do để từ chối Trần Thanh rồi.
“Trần Thanh, có chuyện này sao?”
Nam Cung Minh Đức hỏi Trần Thanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!