Trần Thanh vội vã chạy xuống lầu trong bộ dạng xấu hổ, cố gắng chặn lại máu mũi đang chảy.
Hôm nay đúng là quá mất mặt rồi, lại xịt máu mũi trước hai người phụ nữ.
Mất mặt chết đi mất.
Sau khi cầm máu, Trần Thanh thay một bộ quần áo khác rồi mới rời khỏi biệt thự.
“Wow, đại ca, mới vào đó bao lâu đã ra rồi? Tốc độ của anh hơi nhanh đấy nhé!”, Giang Tử Phong ngạc nhiên khi thấy Trần Thanh bước ra.
“Gì cơ? Cậu nói vớ vẩn gì thế? Còn nghĩ linh tinh cẩn thận tôi cho cậu một trận”, nghe thấy lời của Giang Tử Phong, lại nhìn thấy biểu hiện khác lạ của cậu ta, Trần Thanh đương nhiên biết cậu nhóc này đang nghĩ gì, lập tức cốc đầu cậu ta một cái.
“Nhưng mà đại ca, anh đi vào đó một hồi rồi lại thay một bộ quần áo khác, ai mà không nghĩ vậy cho được”, Giang Tử Phong rụt cổ, trầm giọng nói.
“Cậu còn nói nữa, lái xe của cậu đi”, Trần Thanh vốn dĩ đang buồn bực, lại bị tiểu đệ của mình nói vậy, đương nhiên không vui, thật muốn đá cho thằng nhóc này một cái.
Thấy Trần Thanh không vui, Giang Tử Phong lúc này mới vội vàng ngậm miệng lại.
Sau đó cả hai lái xe đến chỗ Hứa Thiệu Phong.
Vừa nhìn thấy hướng xe đi, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy khó hiểu, đây không phải là con đường đến chợ cược ngọc sao?
Lẽ nào Hứa Thiệu Phong muốn cược ngọc với anh?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Trần Thanh chợt nở nụ cười chế giễu.
Nếu đặt cược những thứ khác, có lẽ anh còn cần có chút thời gian nghiên cứu.
Nhưng cược ngọc, đối với đôi mắt xuyên thấu của anh mà nói, đúng là bắt nạt người khác rồi.
Có điều, bắt nạt thì đã sao, ai bảo tên béo đó tự nhiên lại chọn cược ngọc chứ?
Qủa nhiên, khi Giang Tử Phong dừng xe ở chợ ngọc, thấy Hứa Thiệu Phong đi tới cùng hai người khác.
“Đại ca, Hứa béo không lẽ muốn cùng chúng ta cược ngọc? Nếu là như vậy, chẳng phải hắn tự tìm đường chết hay sao?”, nhìn thấy Hứa Thiệu Phong từ chợ cược ngọc đi ra, Giang Tử Phong kỳ quái nhìn hắn.
“Ai mà biết được, nhưng cậu phải diễn kịch hay vào, làm như chúng ta không biết gì về cược ngọc ấy”, Trần Thanh cười nói.
“Anh yên tâm đi, em đảm bảo sẽ phát huy diễn xuất của ảnh đế, nhất định không làm anh thất vọng”, Giang Tử Phong hưng phấn nở nụ cười tự mãn.
“Cậu Giang, Trần gia, hai người đến rồi à”, Hứa Thiệu Phong nhìn Trần Thanh và Giang Tử Phong, nở nụ cười đắc ý mà nói.
Lần trước hắn ta xem lại video giám sát thì biết được, nếu thật sự dựa vào cược bài, e rằng mình không thắng được.
Bởi vì cho đến tận bây giờ hắn ta cũng không tài nào hiểu được, tại sao Giang Tử Phong lại biết nhân viên sòng bài của hắn mỗi ván đề mở lên quân Báo.
Mặc dù chỉ mới nhìn thấy một loại kĩ thuật đánh bạc, nhưng đã là cược thì đều giống nhau, hắn chỉ cảm thấy nếu đánh cược thật sự thì mình sẽ không có khả năng thắng.
Thế nên, hắn muốn dùng cược ngọc để thử vận may.
Cược ngọc được coi là ván cờ may rùi, thần tiên khó đoán.
Nói cách khác, trừ khi là có nghiên cứu lâu năm, nếu không muốn tìm được một viên đá tốt cũng tương đương với việc nằm mơ.
Trần Thanh và Giang Tử Phong đều mới ngoài đôi mươi. Hắn ta không tin hai người này có thể tinh thông về cược ngọc.
Mà hắn, người được mệnh danh là thống trị các sòng bài ngầm của thành phố Nam Hải, cũng có nghiên cứu sâu về phương diện này.
Không dám nói là lần nào cũng ra ngọc, nhưng tỉ lệ có ngọc lại cao hơn người bình thường rất nhiều.
“Hứa béo, anh hẹn chúng tôi đến đây là muốn cược cái gì? Không phải muốn cược ngọc đấy chứ?”, Giang Tử Phong nhìn thấy nụ cười đắc ý của Hứa Thiệu Phong thì mở miệng hỏi.
“Đây là chợ ngọc, đương nhiên là đến cược ngọc rồi, mà cược ngọc cũng có một chữ ‘cược’, thế nên không tính là phạm quy”, nhìn vẻ mặt có phần khó coi của Giang Tử Phong, Hứa Thiệu Phong biết mình đã cược đúng, nụ cười trên mặt không thể ngừng lại.
“Hứa Thiệu Phong anh điều hành sòng bạc, tại sao lại không cược bạc chứ? Lần này chúng tôi đến đây để đánh bạc thật chứ không phải đến cắt đá nhé”, Giang Tử Phong có chút tức giận nói.
“Lúc đầu là các người nói, muốn cược gì thì sẽ do tôi quyết định, sao nào? Sợ rồi à? Nếu sợ thì cứ nhận thua đi”, vừa nói, Hứa Thiệu Phong vừa nở một nụ cười chế giễu.
“Mẹ nó, anh nói cái gì? Chúng tôi mà lại phải sợ sao?”, Giang Tử Phong tức đến tái mét mặt, lập tức nhìn về phía đại ca của mình.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Thanh nhếch mép cười Giang Tử Phong, kĩ năng diễn xuất của thằng nhóc này cũng khá tốt đấy chứ, nếu màn biễu diễn này dùng đúng chỗ, thì cậu ta cũng không bị người ta lừa nhiều lần như vậy.
Lúc này, Trần Thanh cũng rất phối hợp mà nói: “Cược, sao lại không cược chứ? Tôi không có nhiều thời gian ở đây, nhanh nhanh càng sớm càng tốt”.
“Vẫn là Trần gia sảng khoái, nếu đã như vậy thì mời”, Hứa Thiệu Phong mui mừng khôn xiết khi nghe câu trả lời của Trần Thanh, thậm chí còn tiến đến dẫn đường.
“Đại ca? Có chắc không đấy? Đây là cược ngọc, thần tiên cũng không đoán được đâu. Nếu không được thì để em về gia tộc tìm một cao thủ cược ngọc đến cược với hắn”, Giang Tử Phong giả bộ chột dạ nói.
“Sợ gì chứ, chỉ là cược ngọc mà thôi, yên tâm, tôi ít nhiều gì cũng hiểu một chút”, Trần Thanh bộ dáng rất kiêu ngạo bước về phía trước.
Hứa Thiệu Phong mặc dù đang dẫn đường, nhưng Trần Triệu Phong và Giang Tử Phong cũng không cố ý nhỏ tiếng đi, thế nên hắn ta nghe thấy rất rõ ràng, điều này khiến cho tâm trạng của hắn trở nên tươi đẹp hơn, bước chân cũng nhẹ đi nhiều.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Thiệu Phong trở nên tự mãn, Giang Tử Phong nói nhỏ với Trần Thanh: “Đại ca, Hứa béo này nghĩ mình nhất định sẽ thắng, anh thấy em diễn tốt không”.
“Được lắm. Tiếp tục cố gắng, đợi khi giải quyết xong, tôi làm cho hắn hoàn toàn không đứng lên được nữa”, Trần Thanh gật đầu, trong lòng suy nghĩ lát nữa sẽ chơi hắn như thế nào.
Hứa Thiệu Phong đưa Trần Thanh vào khu vực sâu nhất của chợ ngọc, nơi này ít người hơn hẳn.
Rõ ràng nơi này thuộc về chợ ngọc cao cấp, trước đây Trần Thanh và Nam Cung Yến cũng chưa từng tới.
Điều này khiến cho Trần Thanh có chút tò mò, đá ở đây rốt cuộc là loại đá gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!