Trần Thanh bật người lên, ôm eo Dương Lệ né sang một bên.
Dương Lệ cũng giật thót mình, lập tức tỉnh táo lại, cô ấy không ngờ là có người lại trắng trợn đâm mình như thế.
“Cô không sao chứ?”, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Dương Lệ, Trần Thanh hỏi.
“Tôi không sao, chúng ta đi thôi”, Dương Lệ đắc đầu, che giấu biểu cảm trên mặt.
“E là chúng ta không đi được rồi”, Trần Thanh nhìn về phía chiếc xe máy vừa rồi.
Dương Lệ nhìn theo ngón tay của Trần Thanh, phát hiện ra rằng ngoài chiếc xe máy vừa rồi thì còn ba chiếc nữa. Ba chiếc đó đang xả khói lao như điên về phía bọn họ.
Dương Lệ tái nhợt mặt, biểu cảm lại trở nên đau buồn.
“Đi!”, Trần Thanh ôm Dương Lệ né tránh sang bên cạnh, nhưng ba chiếc xe đã chặn hết mọi đường lui của bọn họ rồi.
“Cút!”, thấy vậy, trong mắt Trần Thanh hiện lên nét tàn nhẫn, hiển nhiên bốn chiếc xe máy ấy muốn lấy mạng Dương Lệ, tất nhiên là anh cũng chẳng nương tay nữa.
Lúc một chiếc xe máy lướt qua bên cạnh, Trần Thanh tung ra một cú đá nhanh như chớp, cả người lẫn xe bị anh đạp bay ra ngoài.
Sau đó Trần Thanh không hề dừng lại, hai chiếc xe máy còn lại cũng bị anh đá bay như thế.
Vốn dĩ người lái chiếc xe đầu tiên còn định đâm thêm lần nữa, nhưng khi nhìn thấy tình trạng của đồng bạn, hắn ta lập tức run lên, định lái xe chạy trốn.
Trần Thanh đá vào một hòn đá trên mặt đất, nó đập thẳng vào lưng tên kia, khiến hắn ta bay ra khỏi chiếc xe máy.
“Ai sai chúng mày tới?”, Trần Thanh dẫn Dương Lệ đi tới trước mặt một người, giẫm vào ngực tên đó và lạnh lùng nói.
“Thằng nhãi, mau thả tao ra, tao nói cho mày biết, tốt nhất mày đừng có nhúng tay vào chuyện này, nếu không mày sẽ không chịu nổi đâu”, người kia lắc lắc cái đầu choáng váng vì bị va đụng của mình, cắn răng quát tháo Trần Thanh.
“Không nói thì giữ lại mày có tích sự gì”, chân Trần Thanh bắt đầu dùng sức.
Tên lái xe máy ấy lập tức đỏ bừng mặt, hắn ta ra sức giãy dụa, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
“Tao… Tao nói”, cảm thấy ngực của mình sắp bị giẫm nát đến nơi rồi, tên cưỡi xe máy vừa nói vừa ra sức vùng vẫy.
“Nói đi”, Trần Thanh nhẹ chân hơn một chút.
“Là gia chủ bảo bọn tao tới”, tên lái xe máy nhìn Dương Lệ rồi nói.
“Quả nhiên là ông ấy”, vốn dĩ Dương Lệ còn đang mong chờ, nhưng khi nghe thấy câu nói của tên đó, cô ấy lập tức đau đớn ứa nước mắt.
“Nên xử lý những tên đó thế nào?”, thấy vậy, Trần Thanh lập tức hiểu ra, e rằng đây là chuyện gia đình của Dương Lệ.
“Để bọn họ đi đi”, sắc mặt của Dương Lệ rất khó coi, cô ấy lắc đầu rồi xoay người bỏ đi.
Trần Thanh thở dài một hơi, anh để mặc mấy tên kia, đuổi theo hướng mà Dương Lệ đi.
Dương Lệ đi rất lâu, Trần Thanh cứ đi theo sau cô ấy, bởi vì anh cảm thấy nét mặt của Dương Lệ có gì đó không ổn, sợ cô ấy sẽ gặp chuyện gì.
“Chẳng lẽ cậu không tò mò chút nào sao?”, hai người dừng lại trên một cây cầu lớn, đi lâu như thế, trên đường chẳng còn ai nữa. Dương Lệ nhìn dòng sông dưới cầu rồi nhẹ giọng hỏi.
“Nếu cô muốn nói thì tôi có thể trở thành người nghe trung thành nhất của cô”, Trần Thanh nói.
“Thực ra nhà tôi không phải ở đây, mà là nhà họ Dương ở thành phố Vân Hải”, nói xong, thấy biểu cảm của Trần Thanh không hề thay đổi, Dương Lệ mới nói tiếp: “Nhà họ Dương là một gia tộc lớn ở thành phố Vân Hải, bố tôi là gia chủ của nhà họ Dương”.
“Ừm”, Trần Thanh không có phản ứng nào khác, anh chỉ gật đầu.
“Trước kia bố tôi rất yêu thương tôi, chưa bao giờ ép tôi làm chuyện gì cả”, nói đến đây, vẻ mặt của Dương Lệ hiện lên nét hoài niệm và hạnh phúc.
“Nhưng vào nửa năm trước, tính cách của bố tôi đột nhiên thay đổi hẳn, ông ấy bắt tôi phải gả cho một người mà tôi không thích, khiến tôi không thể hiểu nổi. Sau đó tôi đã nhân lúc bố tôi không chú ý để chạy tới đây”.
Biểu cảm của Dương Lệ trở nên đắng chát.
“Nửa năm trôi qua, tôi cứ ngỡ là bố tôi đã đổi ý, nhưng không biết ông ấy đã tìm ra số điện thoại của tôi bằng cách nào, trưa nay mới gọi điện cho tôi bảo tôi quay về. Tôi không đồng ý, ông ấy nói sau này sẽ coi như không có đứa con gái như tôi”.
Nói đến đây, tâm trạng của Dương Lệ càng tệ hại hơn, cô ấy thẫn thờ nhìn mặt sông.
“Tính cách thay đổi hẳn sao? Nếu là thế thì tôi cảm thấy có vấn đề rồi. Giả dụ tôi nói trên đời có một thứ gọi là “thuật dịch dung” thì cô có tin không?”, Trần Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi nói với Dương Lệ.
Dù sao tình cảm bố con bao nhiêu năm như thế không thể tự nhiên thay đổi được, hơn nữa còn sai người tông xe, không biết nặng nhẹ và cũng chẳng cố kỵ điều gì, máu mủ ruột rà sẽ không thể làm ra chuyện như vậy được.
Trừ khi là có người cố tình giả mạo.
Hoa Hạ có lịch sử năm ngàn năm, người tài ba đếm không hết, thuật dịch dung là một kỹ xảo trong số đó. Tuy rằng đến giờ rất ít người biết, nhưng không có nghĩa là nó đã hoàn toàn thất truyền.
“Cái gì?”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, đôi mắt của Dương Lệ lập tức sáng rực lên, cô ấy kích động túm lấy tay Trần Thanh.
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào, tôi chỉ nói là có thể như thế thôi. Nếu cô muốn xác nhận lại thì chỉ có một cách, đó là về nhà một chuyến, tôi sẽ kiểm tra giúp cô”, Trần Thanh thở dài một hơi. Tuy rằng anh không muốn chuốc thêm phiền phức, nhưng cũng không muốn người bên cạnh mình bị thương tổn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!