Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Sau khi đến phòng làm việc của Hứa Thiệu Phong, tên phó chủ quản còn tưởng rằng người ngồi vào chiếc ghế làm việc sẽ là Giang Tử Phong, ai ngờ rằng lại là chàng trai trẻ chẳng ho he một tiếng nào từ đầu đến giờ ngồi vào đó.

“Trần gia, thật ngại quá, không phải tôi không trả tiền cho cậu mà là hiện giờ trong tay tôi không có nhiều tiền như thế, chỗ tiền ấy thực sự quá lớn!”, trông thấy Trần Thanh ngồi ngay lên chiếc ghế làm việc của mình, Hứa Thiệu Phong vội khom lưng, cúi đầu nói.

Phó chủ quản trợn tròn mắt, hắn biết rõ ông chủ của mình có bao nhiêu tiền nhưng ông chủ lại nói xin nợ tiền chàng trai trẻ này, hơn nữa còn không trả nổi, vậy thì phải nợ bao nhiêu tiền cơ chứ?

Trần Thanh gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn, tuy không lên tiếng nhưng lại khiến bầu không khí như bị nén lại.

“Được rồi, tôi có thể không cần tiền”, ngay lúc mọi người đang cảm thấy sắp chịu không nổi nữa, Trần Thanh đột nhiên lên tiếng.

“Vậy dùng mạng của anh đổi đi, anh chết cũng cam lòng. Dù gì cái mạng anh cũng đáng giá 12 tỷ 200 triệu, à không, phải là 12 tỷ 700 triệu chứ”.

Hứa Thiệu Phong vốn nghĩ rằng Trần Thanh sẽ tha cho mình nhưng nghe thấy câu nói tiếp sau của Trần Thanh, trong lòng hắn bỗng run lên bần bật.

Cho dù có nhiều tiền cỡ nào đi chăng nữa nhưng không giữ được mạng để tiêu thì đống tiền đó cũng chỉ là mớ giấy vụn và dãy số vô tri mà thôi.

“Để tôi tiễn anh lên đường!”, ánh mắt Trần Thanh vô cảm, lạnh lùng nói.

“Đợi chút, Trần gia, không biết tôi có thể dùng cách khác để trả số tiền này được không?”, dù sao Hứa Thiệu Phong cũng không phải người thường, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi.

“Ồ? Cách gì? Nói ra nghe thử xem”, Trần Thanh cười nhếch mép, lập tức nói.

Anh biết Hứa Thiệu Phong không dễ dàng gì giao tiền ra, nhưng giờ anh cũng đang rảnh, cứ chơi với hắn lát coi sao.

“Chúng ta cược một ván nữa, nếu như cậu thắng thì không những lấy lại được số tiền tôi nợ cậu mà còn nhận được một số đồ có giá trị ngang ngửa khoản tiền đó”, Hứa Thiệu Phong đáp.

“Đây là cách của anh?”, nghe Hứa Thiệu Phong nói xong, Trần Thanh cười nhạt một tiếng, khóe mắt lóe lên một tia sáng.

“Được, tôi đồng ý với anh”, cảm nhận được sự lạnh buốt trong ánh mắt của Trần Thanh, Hứa Thiệu Phong nghĩ bản thân mình toi thật rồi.

Nhưng ngay khi hắn nhắm mắt, chờ đợi lưỡi hái tử thần đến tìm mình thì đột nhiên Trần Thanh lên tiếng đồng ý.

“Có điều mình đổi điều kiện khác đi. Nếu như tôi thắng rồi, sau này anh phải trung thành với tôi, được chứ?”, Trần Thanh đột nhiên nhớ ra, kể từ khi thế lực của mình lớn mạnh, anh vẫn đang thiếu một người quản lý.

Hứa Thiệu Phong có thể gây dựng được thế lực như này, chắc chắn không cần nghi ngờ năng lực của hắn. Nếu anh có thể có được sự trung thành của một người như này, vậy anh cũng không cần phải vất vả nữa.

“Cái gì?”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Hứa Thiệu Phong bỗng ngơ ngác.

Hắn không ngờ rằng Trần Thanh lại đưa ra điều kiện này.

Nếu như thua rồi, hắn chắc chắn sẽ nghèo rớt mùng tơi, Trần Thanh còn cần gì ở hắn chứ?

“Dễ thôi!”, nghĩ đến thế lực đáng gờm của Trần Thanh, Hứa Thiệu phong lập tức đồng ý.

Có lẽ, hắn đi theo Trần Thanh sẽ càng thú vị hơn.

Chỉ có điều, khi nghĩ đến những gì mình cần phải thỏa thuận ván cược, hắn bỗng trở nên tự tin vô cùng.

“Nghĩ xong hình thức và địa điểm cá cược thì báo tôi một tiếng”, Trần Thanh nói rồi, đứng dậy, quay người đi ra ngoài.

Hứa Thiệu Phong nhìn thấy Trần Thanh rời đi, trong lòng bỗng run lên. Hắn biết đối phương không sợ mình chạy mất.

“Lão đại, sao anh lại đồng ý với tên đó chứ? Tên đó mở sòng bạc, chắc chắn hắn rất hiểu rõ về cá cược, thế chẳng phải chúng ta dâng tiền cho người ta sao?”, sau khi rời khỏi sòng bạc, Giang Tử Phong thắc mắc hỏi.

“Khi cậu có được một sức mạnh tuyệt đối thì mọi âm mưu quỷ kế đều trở nên vô dụng”, Trần Thanh mỉm cười, ánh mắt đầy khinh thường.

Nhìn thấy ánh mắt đầy tự tin của lão đại, Giang Tử Phong bỗng cảm thấy ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. Quả nhiên theo đúng người chính là một chuyện rất quan trọng.

Về đến biệt thự, sau khi đuổi được Giang Tử Phong, Trần Thanh mới nhớ ra anh muốn mua một chiếc xe, đáng lẽ anh nên để Giang Tử Phong chở mình đi mua.

Anh lại đột nhiên nhớ ra trong thẻ của mình không còn tiền, tất cả tiền đều đem đi cược hết rồi.

Bỏ đi, để hai ngày nữa rồi tính.

Về đến biệt thự, Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã vẫn chưa quay lại, Trần Thanh nhàn rỗi, chỉ biết tiếp tục tu luyện.

Chỉ là anh đã quen với tốc độ tu luyện khi có Nam Cung Yến ở bên cạnh, tốc độ tu luyện hiện giờ khiến anh rất khó chịu.

Hộp ngọc!

Nghĩ đến hộp ngọc mà nhà họ Diệp có được lúc trước, Trần Thanh có phần hơi kích động, chắc đó là món đồ rất hay ho.

Sau khi tìm thấy hộp ngọc, Trần Thanh dùng con mắt xuyên thấu để nhìn thêm lần nữa nhưng chẳng thể nhìn xuyên qua được.

Trần Thanh lập tức ngồi nghiên cứu, chắc đây là loại hộp cơ quan giống như burr puzzle, chỉ cần tìm được cách chắc chắn sẽ mở ra được.

Trước đây, lúc ở chỗ ông cụ, anh gặp được rất nhiều loại hộp cơ quan như này, chỉ có điều chiếc hộp cơ quan lần này có chút khác biệt. Rõ ràng đây là chiếc hộp cơ quan do người đời sau dựa trên burr puzzle để nghiên cứu và chế tạo ra.

Loại hộp cơ quan này có một đặc điểm chính là không thể dùng sức mạnh để phá vỡ, nếu không món đồ trong hộp chắc chắc sẽ nát tan tành.

Người làm ra chiếc hộp cơ quan này chắc chắn là kiểu người tự cao tự đại, hơn nữa còn muốn kiểm tra chỉ số IQ người đời sau nữa, vậy nên loại hộp này thường sẽ lắp đặt thiết bị tự hủy.

Trần Thanh thích thử thách nên bắt đầu vùi đầu nghiên cứu.

May là anh từng có kinh nghiệm nghiên cứu chơi burr puzzle, chiếc hộp cơ quan này cũng là dựa trên burr puzzle để cải tạo.

Mất nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Trần Thanh cũng mở được chiếc hộp cơ quan này.

Khi mở được chiếc hộp cơ quan này, Trần Thanh bỗng cảm nhận được một luồng linh khí vô cùng mạnh.

“Thì ra là trái Bách Linh!”

Khi món đồ trong chiếc hộp hiện ra trước mặt, Trần Thanh bỗng trợn tròn mắt.

Trái Bách Linh không phải thứ để nâng cao tu vi mà nó là một loại linh dược dùng để để tôi luyện da thịt rất tốt.

Chỉ có điều những người luyện võ thường coi trái Bách Linh như một món linh dược để nâng cao tu vi, rất ít người biết rằng trái Bách Linh có tác dụng lớn trong việc tôi luyện da thịt.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!