Cuối cùng, ông cụ Diệp làm tiêu hao sức mạnh ở ngón tay của Trần Thanh.
Chỉ là ông ta cũng trở nên vô cùng thảm hại, nhất là hai tay càng thêm sưng tấy.
Về phần quần áo trên người ông cụ Diệp thì vô cùng xộc xệch, đâu còn vẻ uy nghiêm rạng rỡ trước đó.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều há hốc mồm.
Bọn họ không ngờ Trần Thanh lại đánh ông cụ Diệp thành bộ dáng này, hơn nữa còn chiếm được thế thượng phong.
Ngoài người nhà họ Diệp đang đau khổ nhất ra thì còn có người mở sàn cá cược, nếu không có ai đặt cược Trần Thanh thắng thì chắc chắn gã sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng vừa rồi có người đã đặt cược 250 triệu cho Trần Thanh thắng.
Vốn dĩ gã ta nghĩ rằng người ta đã đem tiền đến tặng không cho mình, nhưng bây giờ có vẻ như điều này lại là đang lấy mạng gã.
Phải biết, đây là một ăn một trăm, mặc dù lần này, tiền cược cho Trần Thanh thắng ít hơn nhiều, nhưng cũng là một con số khổng lồ.
Đương nhiên Trần Thanh không hề biết suy nghĩ của những người bên dưới, sau khi thi triển xong chiêu thức, anh đứng chắp tay sau lưng, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Vốn nghĩ rằng mình có thể đánh một trận thỏa thích, nhưng giờ có vẻ như phải thất vọng rồi.
“Cậu… Cậu cũng là thiên tiên đại thành sao?”, ông cụ Diệp nói với đôi môi run rẩy mà vẫn giữ được bình tĩnh.
Cái gì?
Khi những người xung quanh nghe ông cụ Diệp nói vậy, bọn họ đều trợn tròn mắt, nhìn Trần Thanh đầy hoài nghi.
Phải biết rằng ông cụ Diệp đã gần 80 tuổi rồi mới đạt được thiên tiên đại thành.
Nhưng Trần Thanh, ở tuổi đôi mươi, đã đạt được trình độ đó rồi.
Đây chẳng phải là thiên tài võ thuật sao? Thật là kinh khủng rồi.
Vào lúc này, không ai còn nghĩ Trần Thanh là kẻ yếu nữa, vốn dĩ đám người xung quanh còn đang giễu cợt anh không ngừng, nhưng giờ thì không một ai dám ho he gì.
Trần Thanh cũng không thừa nhận lời nói của Diệp Thiên Nam bởi vì anh quả thực không phải thiên tiên đại thành, mặc dù anh sớm đã có thể đạt đến mức độ đó.
“Lão già, xem ra chiêu thức võ công mạnh nhất của ông cũng chả có tác dụng gì nhỉ. Nếu như ông chỉ có một chiêu này thôi thì chấp nhận thua đi”, Trần Thanh nhìn Diệp Thiên Nam, trên mặt lộ ra một chút giễu cợt.
“Trần Thanh, tôi nhận thua, vậy ân oán của nhà họ Diệp với cậu chấm dứt ở đây, sau này nước sông không phạm nước giếng”, Diệp Thiên Nam hít sâu một hơi, đành ngậm bồ hồn làm ngọt nói.
“Haha, lão già, đừng nói ông bế quan đến mê muội đầu óc rồi chớ?”, Trần Thanh cảm thấy nực cười khi nghe Diệp Thiên Nam nói vậy.
Lão già Diệp Thiên Nam này thật đúng là không biết xấu hổ mà, đã bị đánh thành bộ dạng như vậy rồi còn muốn cho qua dễ dàng thế.
“Thằng nhãi con, tôi nói thật cho cậu biết, lai lịch của nhà họ Diệp thế nào cậu không thể tưởng tượng được đâu, có thể hòa giải với chúng tôi, đó là may mắn của cậu”, Diệp Thiên Nam nghe Trần Thanh nói thì tức đến tím cả người.
“Ồ? Vậy tôi có nên cảm ơn ông vì đã ban cho tôi điều may mắn này không?”, Trần Thanh chế nhạo rồi nói: “Thảo nào người nhà họ Diệp không biết xấu hổ như vậy. Hóa ra là di truyền từ ông. Một lão già không biết xấu hổ...”
Trần Thanh không ngớt lời mắng chửi khiến những người xung quanh cảm thấy rất sảng khoái, đặc biệt là những gia tộc khác bị nhà họ Diệp chèn ép nhiều năm.
“Cậu...”, Diệp Thiên Nam tức đến mức sắp nổ tung rồi, điều này quả thật khiến ông ta không tránh khỏi căm phẫn, nhiều năm như vậy chưa có ai dám nói chuyện với ông ta như thế này, huống chi lại còn bị lăng mạ thẳng mặt như thế này nữa.
Nhưng Trần Thanh này không chỉ mắng chửi ngay trước mặt Diệp Thiên Nam, mà còn khiến ông ta xấu hổ trước mặt rất nhiều người.
“Cậu cái gì mà cậu? Rốt cuộc có muốn đánh nữa không?”, Trần Thanh hỏi không chút nể nang.
“Đây là cậu ép tôi đấy”, Diệp Thiên Nam hít sâu mấy hơi rồi nén giận nói.
“Ông có chiêu thức gì thì mau dùng hết đi, nếu không ông không còn cơ hội nào để dùng đâu đấy”, Trần Thanh liên tiếp khiêu khích ông ta, chẳng qua là để cho Diệp Thiên Nam thể hiện ra hết thực lực cùng anh đánh một trận thỏa thích.
Thành thật mà nói, vừa rồi anh đánh vẫn chưa đã.
“Cậu có biết nhà họ Diệp chúng tôi xuất thân như thế nào không?”, Diệp Thiên Nam từ trong túi lấy ra một viên thuốc màu đỏ tươi, không vội vàng uống nó mà hỏi Trần Thanh.
“Làm sao tôi biết được? Nói nhanh đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy”, Trần Thanh có chút mất kiên nhẫn nói.
Viên thuốc này hiển nhiên là loại thuốc cường hóa hoặc tiềm tàng sinh lực nhưng Trần Thanh không hề hoảng sợ, ngược lại anh rất muốn biết sau khi ông ta uống nó vào thì sức mạnh sẽ đạt đến mức nào.
“Nhà họ Diệp chúng tôi thực ra không phải là người ở Nam Hải. Tôi nói thật với cậu, người phía sau làm hậu thuẫn cho chúng tôi chính là võ đạo thế gia - nhà họ Phùng”.
Lúc Diệp Thiên Nam nói lời này, trên mặt có chút kiêu ngạo, tất nhiên nhà họ Phùng vô cùng có tiếng.
“Cái gì? Hóa ra là người nhà họ Phùng”.
“Nhà họ Phùng rất lợi hại sao? Còn nữa, cái gì là võ đạo thế gia?”
“Võ đạo thế gia là có ít nhất ba thiên tiên đại thành và ít nhất năm thiên tiên tiểu thành trở lên. Về phần võ giả thì cũng phải 20 người trở lên".
“Vậy chẳng phải nhà họ Phùng này rất mạnh sao?”
“Đương nhiên là nhà họ Phùng rất lợi hại rồi. Nhà họ Phùng không chỉ có võ giả thiên tiên đại thành mà người ta còn đồn rằng nhà họ còn có võ giả thiên tiên đại viên mãn”.
Khi những người xung quanh nghe được lời Diệp Thiên Nam nói thì đều không tránh khỏi kinh ngạc.
Những người biết về nhà họ Phùng bắt đầu phổ cập cho những người chưa biết.
Lúc này, bọn họ mới chợt hiểu ra, chẳng trách nhà họ Diệp phát triển nhanh như vậy, hóa ra sau lưng còn có sự hậu thuẫn của võ đạo thế gia.