Tốc độ của ông cụ Diệp rất nhanh, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Trần Thanh rồi. Bàn tay gầy guộc nhưng hồng hào đánh ra, sức mạnh hùng hồn trong cơ thể điên cuồng trào dâng, dồn hết vào lòng bàn tay ông ta.
Đoàng!
Một tiếng nổ vang lên, bàn tay của ông cụ Diệp kề sát mặt Trần Thanh.
Ông ta hạ quyết tâm phải giết Trần Thanh với tốc độ nhanh nhất, như vậy mới có thể dằn mặt các thế lực đang lăm le hành động ở thành phố Nam Hải.
“Cút!”
Trần Thanh bật chân một cái, thân thể lùi về sau một mét, đồng thời bàn chân cũng đá mạnh vào xương sườn của ông cụ Diệp.
Sau khi đánh hụt một chiêu, ông cụ Diệp không hề chần chừ mà lập tức thay đổi chiêu thức, bàn tay chuyển hướng, đụng vào chân của Trần Thanh.
“Chán sống”.
Thấy Trần Thanh dám chọi cứng với mình, ông cụ Diệp lập tức cười lạnh.
Mặc dù trông ông ta có vẻ đã già lắm rồi, bàn tay gầy trơ xương, nhưng chưởng này mang theo chân khí trong người ông ta, cho dù là một tấm sắt thì e là ông ta cũng đánh thủng được.
Trần Thanh tung ra một cú đá như thế thì rất có thể chân anh sẽ tàn phế luôn mất.
Những người xung quanh cũng cảm thấy kinh hãi.
Quyền cước đụng vào nhau, phát ra tiếng uỳnh uỳnh, một dòng khí khuếch tán ra bốn phía.
Cảm nhận được dư âm còn lại sau cú đụng độ của bọn họ, mọi người lấy làm khiếp sợ. Người có thực lực yếu vội vàng lùi lại, những nơi mà dòng khí ấy đi qua đều thành một đống hỗn độn.
Ông cụ Diệp vốn tưởng rằng sau chưởng này của mình thì Trần Thanh nhất định sẽ tàn phế.
Nhưng khi tập trung nhìn sang, ông ta phát hiện ra Trần Thanh chẳng hề nhúc nhích chút nào.
Đúng lúc này, một nguồn lực vô biên ập thẳng vào bàn tay của ông ta.
Bịch bịch…
Ông cụ Diệp không khống chế được thân thể, lùi về sau mấy bước liền rồi mới miễn cưỡng đứng vững lại được.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người lập tức hít sâu một hơi.
Ông cụ Diệp thất bại rồi!
Hơn nữa còn thất bại sau một chiêu duy nhất.
Nhìn đến đây, Diệp Thiên Phàm không thể tin nổi.
Hắn ta không tin ông nội mình bị Trần Thanh đánh lùi, chuyện ấy là điều không thể!
Phải biết rằng trong lòng hắn ta, ông nội hắn ta chẳng khác nào một vị thần.
“Trong bao năm qua, cậu là người đầu tiên vẫn đứng được sau một chưởng của tôi”, ông cụ Diệp lùi lại vài mét, nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt ngưng trọng.
“Ông cũng khá đấy, trong khoảng thời gian gần đây, ông là người đầu tiên vẫn đứng được sau một cú đá của tôi”, Trần Thanh búng ngón tay, thản nhiên nói.
Trần Thanh vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức nhìn anh đầy khinh bỉ.
“Ông cụ Diệp có thực lực nên mới nói vậy, còn thằng nhóc này thì chỉ giỏi nói phét”.
“Để người ta điên cuồng một lần đi, nếu không đời này cũng chẳng có cơ hội nữa đâu”.
“Cũng đúng, điên cuồng thì mới đi đời được”.
Mọi người chỉ trỏ này kia, hiển nhiên ai cũng nghĩ rằng vừa rồi ông cụ Diệp chưa dùng hết sức.
“Nếu vậy thì lần này tôi sẽ đánh nghiêm túc”, ông cụ Diệp nghiêm trang nói.
Nghe thấy ông ta nói vậy, mọi người bày ra vẻ mặt như đang nói “biết ngay mà”, ánh mắt khi nhìn Trần Thanh càng thêm phần khinh miệt.
Diệp Thiên Phàm cũng cười to nói: “Trần Thanh, mày tưởng vừa rồi mày thắng thế sao? Đúng là nực cười, ông nội tao chỉ dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết một thằng như mày”.
“Được, vậy thì hãy nghiền chết tôi bằng một đầu ngón tay đi”, Trần Thanh nở nụ cười, anh cợt nhả chỉ vào Diệp Thiên Nam.
Sắc mặt của Diệp Thiên Nam lập tức trở nên âm trầm tột độ.
Ông ta đã có uy danh ở thành phố Nam Hải mấy chục năm nay, vậy mà bây giờ lại bị một thanh niên hai mươi mấy tuổi khinh thường, không thể chấp nhận được.
“Được lắm, tôi sẽ đánh nát xương cốt trên người cậu, để tôi xem xương cậu có cứng như miệng của cậu hay không”, ông cụ Diệp nổi giận, lao thẳng về phía Trần Thanh.
Trên mặt Trần Thanh cũng hiện lên sự lạnh lùng.
Ông muốn giết tôi thì sao tôi lại để ông sống được.
Lúc này, Trần Thanh vung ra một cú đấm, giáng thẳng vào mặt ông cụ Diệp.
Tuy rằng nói thế, nhưng trong lòng ông cụ Diệp lại càng đề phòng Trần Thanh hơn.
Thấy anh đấm về phía mình, ông ta không dám chần chừ, hai tay chặn ngang trước ngực.
“Rầm…”
Cú đấm của Trần Thanh khiến ông cụ Diệp cảm thấy hai tay đau đớn kịch liệt, đồng thời cũng bị Trần Thanh đánh đến mức phải lùi về sau mấy bước.
“Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi hả? Nếu chỉ có nhiêu đó thì kết thúc cuộc chiến này đi”, Trần Thanh nhìn ông cụ Diệp, trong mắt lóe lên sự mất kiên nhẫn.
Vốn dĩ anh cũng chỉ muốn dùng ông cụ Diệp để rèn luyện chân khí của mình thôi, nhưng ông ta chẳng phối hợp gì cả.
“Hừ, vừa rồi tôi chỉ dùng hai mươi phần trăm sức mạnh, chiêu tiếp theo mong là cậu có thể đỡ được”, thấy vậy, ông cụ Diệp lập tức nổi giận nói.
“Tới đây đi, để tôi chứng kiến một trăm phần trăm công lực của ông”, Trần Thanh ngoắc ngón tay với ông cụ Trương, dáng vẻ khiêu khích ấy lập tức nhen lên cơn tức của ông cụ Diệp.
“Nếu thế tôi sẽ cho cậu được mở rộng tầm mắt, chứng kiến võ học gia truyền của nhà họ Diệp”, ông cụ Diệp biết rằng không lấy ra bản lĩnh thật sự thì sẽ không thể giải quyết được vụ này.
“Lải nhải nhiều quá đấy, tôi cho ông thời gian thi triển”, Trần Thanh đã mất kiên nhẫn rồi, anh xòe tay ra với ông ta.
Ông cụ Diệp không nói thêm nữa. Ông ta nắm chặt hai bàn tay, chân khí trong người điên cuồng trào ra, dòng khí đáng sợ bộc phát ra từ người ông ta.
Trước khí thế đó của ông cụ Diệp, cát đá xung quanh bay tán loạn, cảnh tượng vô cùng khinh khủng.
Nhìn thấy cảnh ấy, tất cả mọi người đều phải hít sâu một hơi.
“Khủng khiếp quá, không hổ là võ giả thiên tiên đại thành”.
“Haizz, xem ra địa vị thống trị của nhà họ Diệp vẫn vững chắc lắm”.
“E là cậu thanh niên này sắp tiêu đời rồi”.
Nghe những lời bàn tán của mọi người xung quanh, Diệp Thiên Phàm vui như mở cờ trong bụng. Hiển nhiên hắn ta muốn muốn thấy ông nội mình thể hiện sức mạnh, tiêu diệt Trần Thanh.
“Khá đấy nhỉ, nhào vô đi”, cảm nhận được khí thế của Diệp Thiên Nam, Trần Thanh híp mắt lại.
“Hám Thiên Quyền!”
Ông cụ Diệp quát lên một tiếng, cơ thể bật lên không trung, dòng khí trên người bộc phát ra, lao về phía Trần Thanh.
Trần Thanh chậm rãi vươn ra một ngón tay.
“Muốn chết”, vốn ông cụ Diệp tưởng rằng Trần Thanh sẽ nghiêm túc hơn, nào ngờ anh chỉ vươn một ngón tay ra, rõ ràng là khinh thường ông ta mà.
Trong cơn tức giận, chân khí trong người Diệp Thiên Nam trào ra, hiển nhiên là đã nổi giận thật rồi.