Sau khi nghe Giang Tử Phong miêu tả về Diệp Thiên Nam, Trần Thanh mới hiểu tại sao nhà họ Diệp lại có thể trở thành gia tộc đứng đầu ở thành phố Nam Hải.
Chuyện kể rằng, ông cụ nhà họ Diệp không phải là người bản địa của Nam Hải, tức là đã đến đây từ mấy chục năm trước.
Nhưng trong vòng chưa đầy một năm, ông ta đã khiêu chiến toàn bộ thành phố Nam Hải, sau cùng còn bị toàn bộ các thế lực gia tộc trong Nam Hải chống lại.
Nhưng những gia tộc này cũng không chống đỡ được bao lâu, hơn 50% các gia tộc tại Nam Hải đều bị nắm đấm của ông cụ nhà họ Diệp xóa sổ.
Cuối cùng, dựa vào sức mạnh của nắm đấm, hợp nhất lại các gia tộc bị tiêu diệt, nhà họ Diệp một bước nhảy vọt thành gia tộc đứng đầu Nam Hải.
Mặc dù nhìn có vẻ ngắn gọn nhưng có thể nói cả nhà họ Diệp được xây dựng dựa vào thực lực của ông cụ Diệp, đủ thấy Diệp Thiên Nam này có bao nhiêu uy mãnh.
Trần Thanh sau khi nghe xong trong lòng lại càng cảm thấy ngưng trọng hơn rất nhiều, bởi một nhân vật truyền kỳ như vậy tuyệt đối không dễ đối phó.
Tuy nhiên anh từ trước tới nay vẫn vô cùng tự tin vào bản thân mình, không hề sợ hãi.
Thấy biểu cảm trên mặt Trần Thanh không có gì thay đổi sau khi nghe mình nói, Giang Tử Phong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu không thì cậu ta đã muốn Trần Thanh tìm một nơi tránh khỏi đầu gió rồi.
Lúc Giang Tử Phong lái xe tới hồ Lộc Minh, đã có rất nhiều người đến chân núi, nhưng do truyền thuyết của hồ Lộc Minh này nên không ai lên núi cả, huống chi là đến bên hồ.
Mà trận quyết đấu lần này cũng diễn ra tại chân núi.
“Trần Thanh này rốt cuộc là người phương nào? Lại dám khiêu chiến với ông cụ nhà họ Diệp, lá gan cũng thật lớn”.
“Nghe nói chỉ là một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi".
“Có gì nghĩ không thông sao? Trẻ tuổi như vậy đã muốn tìm chết”.
Một số người nhận được tin tức đã tới đây từ sáng sớm, bọn họ không muốn bỏ lỡ một trận chiến giữa võ giả thiên tiên .
Nhưng không ai nghĩ rằng Trần Thanh có thể chiến thắng, vì hình tượng cường giả ăn sâu bén rễ tại thành phố Nam Hải của ông cụ nhà họ Diệp đã khắc sâu vào lòng người.
Thậm chí, còn mở ra đặt cược cho hai người họ, xác suất ăn tiền của ông cụ nhà họ Diệp họ l là 1-1.1, trong khi Trần Thanh là 1-100.
Dù vậy vẫn không có ai đặt cho anh, mà lại đổ xô đặt cho ông cụ nhà họ Diệp, dù thắng cũng chỉ lãi ít nhưng còn hơn mất tất cả.
Hai người Trần Thanh và Giang Tử Phong tới dưới chân núi hồ Lộc Minh thì phát hiện số người có mặt tại đây còn nhiều hơn ở trung tâm thương mại.
“Lão đại, anh nhìn thấy chứ, anh sắp một trận thành danh rồi”, Giang Tử Phong thấy nhiều người như vậy thì lập tức hưng phấn nói với Trần Thanh.
“Còn sống mới thành danh được, chết thì thành tro bụi”, Trần Thanh lại cười đùa.
“Úi chà... lão đại, đừng nói bậy”.
Nghe được lời này của Trần Thanh, Giang Tử Phong vô cùng căng thẳng liên tục nói.
“Ồ, lão đại, bên kia sao lại có rất nhiều người vây quanh, đang làm gì vậy? Em qua đó xem xem”, Giang Tử Phong bỗng nhiên nhìn thấy một đám người đằng kia, không đợi Trần Thanh trả liền liền chạy tới đó .
Rất nhanh cậu ta mặt đầy căm phẫn quay trở lại.
“Sao thế?”, thấy nét mặt của Giang Tử Phong không thích hợp, Trần Thanh tò mò hỏi.
“Lão đại, anh không biết đâu, bên kia có người mở ván đặt cược, cược xem anh và ông cụ nhà họ Diệp ai thắng ai thua”, Giang Tử Phong giận dữ bừng bừng nói.
“Tỷ lệ ăn tiền của tôi có phải rất cao hay không?”, Trần Thanh vừa thấy dáng vẻ này của Giang Tử Phong liền bật cười.
“Nhóm người ếch ngồi đáy giếng đó lại cho anh tỷ lệ thắng tiền là 1-100, đây không phải là xem thường anh sao”, Giang Tử Phong thở phì phì nói.
“Đặt tỷ lệ thắng như thế nào là chuyện của người ta”, Trần Thanh nghe xong liền nheo mắt lại.
“Nhưng, em có chút tức giận”, Trần Thanh lập tức nhìn Giang Tử Phong nói: “Cậu có muốn thắng ít tiền tiêu vặt không?”
“Đương nhiên là muốn, lão đại, phải làm thế nào?”, nghe Trần Thanh nói, Giang Tử Phong lại bắt đầu trở nên hào hứng, cậu ta biết, cá cược, Trần Thanh chưa từng thua.
“Tôi có hai trăm triệu trong thẻ này, cậu giúp tôi đặt cược toàn bộ vào tôi thắng”, Trần Thanh rút ra một tấm thẻ từ trong ngực giao lại cho Giang Tử Phong.
“Bao... bao nhiêu?”, nghe được câu này, Giang Tử Phong không tin vào tai mình mà lắp bắp hỏi lại Trần Thanh.
“Đúng là không có tiền đồ, cậu thực sự là cậu ấm nhà họ Giang à? Hai trăm triệu, mua tôi thắng, hiểu chưa?”, thấy bộ dáng này của Giang Tử Phong, Trần Thanh lập tức không vui vẻ nói.
“Lão đại, anh thật sự quá giàu, em vốn còn tưởng rằng mình đã rất giàu rồi, không ngờ anh càng lợi hại hơn, không uổng là lão đại của em”, sau khi Giang Tử Phong phản ứng lại, liền kích động nói.
“Nhanh đi đi, qua một hồi là nhà cái không mở nữa”, thấy Giang Tử Phong như vậy, Trần Thanh chỉ đành đá vào mông cậu ta , tránh cho cậu ta ở đây lải nhải.
Trên phương diện cá cược, Giang Tử Phong vô cùng có cùng có lòng tin với Trần Thanh, đây mặc dù cũng được gọi là cược nhưng Giang Tử Phong lại lo lắng không thôi.
Nhưng trước sự nghiêm túc của Trần Thanh, cậu ta cũng không còn cách nào khác là chạy đi và đặt hai trăm triệu cho anh thắng.
“Lão đại, em mua xong rồi, em cũng đặt hai mươi triệu”, Giang Tử Phong vẻ mặt phiền muộn quay lại.
“Vậy thì chúc mừng cậu rất nhanh sẽ phát tài rồi”, mặc dù Trần Thanh không nói rõ ràng rằng mình sẽ thắng, nhưng trong lời nói đều lộ ra vẻ tự tin.
“Tên nhãi con Trần Thanh ở đâu, nhanh chóng quỳ xuống trước lão tổ của nhà họ Diệp”, đúng lúc Trần Thanh và Giang Tử Phong đang nói cười, một giọng nói tràn đầy hống hách truyền tới.
Sau đó mọi người liền thấy một nhóm người dáng vẻ bệ vệ ngang tàn tiến đến chân núi, hai người Diệp Sùng Minh và Diệp Sùng Hoan cũng nằm trong số đó.
Mà đứng giữa hai người họ, là một ông lão râu tóc bạc trắng.
Tuy rằng râu tóc đã bạc nhưng da mặt lại hồng hào, căng bóng, trông không giống một ông già bảy tám mươi tuổi, mà giống như da em bé vậy.
Người này có lẽ là ông cụ nhà họ Diệp, Diệp Thiên Nam, nhân vật truyền kỳ của thành phố Nam Hải.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!