“Sao thế?”, Diệp Thiên Nam nghe vậy liền có chút không vui.
“Thưa ông, chúng tôi mỗi người đều bị tên khốn kia đâm một ngân châm lên người, nói là có món quà đáp lễ dành cho ông, mời ông nhận lấy”, hai người kia sợ ông cụ sẽ bỏ mặc mình, vội vàng đáp lời.
“Tên Trần Thanh đó còn nói, quà đáp lễ này sợ rằng ông sẽ…”, nói tới đây, hai ngườ lập tức dừng lại, không nói tiếp.
Hai người bọn họ cũng đang cố gắng vì cái mạng nhỏ của mình, mới bịa đặt Trần Thanh càng ngang tàng càng tốt, nếu không ông cụ chắc chắn sẽ không tổn hao chân khí để giúp họ lấy ra hai cây ngân châm kia.
“Nói tiếp”, Diệp Thiên Nam tất nhiên biết lời phía sau không tốt đẹp gì, nhưng một người nhất ngôn cửu đỉnh ở Nam Hải như ông ta chưa từng bị người khác khiêu khích như vậy, nên tự nhiên có chút mới lạ.
“Hắn còn nói, quà đáp lễ này, chỉ sợ ông không dám nhận”, hai người kia nói xong câu này đều lộ ra vẻ lo sợ.
“Thứ khốn kiếp, hai người có phải là không muốn sống nữa rồi phải không? Ông cụ là người như thế nào mà tên Trần Thanh kia lại dám bôi nhọ như vậy”, Diệp Sùng Minh tức giận ngút trời nói với hai người kia.
“Sùng Minh, làm việc không được kích động như vậy, bố ngược lại muốn xem xem tên Trần Thanh này gửi tới loại đáp lễ gì”, Diệp Thiên Nam có thể tự thân gây dựng lên một sản nghiệp to lớn như vậy, đương nhiên không phải là người nhát gan.
Người khác đã truyền lời rõ ràng như vậy thì hai cây ngân châm này nhất định ẩn giấu huyền cơ nào đó, có lẽ là câu trả lời cho chiến thư của ông ta.
Vừa hay ông ta cũng muốn nhìn xem thực lực của Trần Thanh này như thế nào, nếu không đủ mạnh, e rằng ông ta sẽ phải thất vọng rồi.
Ngay tức khắc Diệp Thiên Nam đến bên cạnh hai người kia, vươn tay kẹp chặt lấy ngân châm.
“Phụt...”
Ngay lúc ông ta vận chuyển chân khí nội thể, muốn rút ngân châm ra trong nháy mắt thì một dòng chân khí thiên tiên kinh người thuận theo tay ông ta tiến vào trong cơ thể.
“Có chút thủ đoạn”, Diệp Thiên Nam rút kim bạc ra, nhanh chóng thu tay lại rồi khoanh chân ngồi xuống.
Hai anh em Diệp Sùng Minh và Diệp Sùng Hoan thấy vậy sắc mặt liền thay đổi, lo lắng chăm chú nhìn bố mình, đồng thời trừng mắt nhìn hai người một cách dữ tợn.
Phải mất vài phút sau, thần thái của Diệp Thiên Nam mới bắt đầu hồi phục trở lại.
“Bố, bố không sao chứ?”
Anh em nhà họ Diệp vội vàng đi tới liên thanh hỏi.
Mà hai tên truyền tin tức kia lúc này cũng đã bị dọa tới toàn thân run lẩy bẩy.
“Bố không sao, Trần Thanh này không đơn giản”, Diệp Thiên Nam ngoài mặt nói lời này trong lòng cũng trở nên cảnh giác.
Thông qua sợi chân khí thiên tiên mà Trần Thanh lưu lại trên ngân châm vừa rồi, Diệp Thiên Nam cảm nhận được mức độ khó đối phó của anh, chỉ là một sợi chân khí, lại khiến ông ta phải tốn nhiều thời gian như vậy mới hóa giải được.
Xem ra trên người tên Trần Thanh này nhất định có bí mật lớn nào đó, nếu bản thân giành được những bí mật này, có lẽ sẽ giúp thực lực của ông ta tiến thêm một bước.
Bởi vậy bất luận thế nào, ngày mai ông ta chắc chắn sẽ đi.
Ông ta không tin, một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi có thể mạnh mẽ đến đâu?
Khi Trần Thanh trở lại biệt thự đã là đêm muộn, hai người Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã lên lầu nghỉ ngơi rồi.
Anh quay về phòng của mình rồi bắt đầu tu luyện, anh không trông chờ vào đột phá nhưng ít nhất cũng phải giữ vững được trạng thái.
Quả nhiên đột phá không dễ dàng phá bỏ như vậy.
Thời gian một đêm anh đã nén lại 10% chân khí nội thể.
Anh không nóng vội mà vô cùng nhàn nhã chạy mấy vòng quanh biệt thự, sau đó lại trở lại biệt thự làm bữa sáng.
Lúc này Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã cũng đi xuống lầu.
“Thật là hiếm có, còn làm cả bữa sáng”, Nam Cung Yến đối với việc tối qua Trần Thanh muộn như vậy mới trở lại còn có chút phê bình kín đáo, thấy anh làm bữa sáng cô liền chế nhạo.
“Chào buổi sáng hai người đẹp, đây là bữa sáng tình yêu mà tôi làm, rất hân hạnh mời hai người thưởng thức”, Trần Thanh không tiếp lời mà nói thẳng.
“Tối hôm qua có ai đó đi thâu đêm không về, làm cho một số người không vui đấy”, Từ Tịnh Nhã vẻ mặt hóng chuyện mở miệng đâm thọc.
“Không được nói”, khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến trong nháy mắt đỏ bừng, sau đó cầm một miếng bánh mì nhét vào miệng Từ Tịnh Nhã: “Ăn cũng không ngăn được miệng cậu lại”.
“Được, mình không nói nữa”, Từ Tịnh Nhã hờn dỗi lấy bánh mì trong miệng ra.
“Trần Thanh, khi nào thì anh đưa chúng tôi món đồ làm đẹp kia?”, Từ Tịnh Nhã hỏi.
So với hóng chuyện thì cô ta càng quan tâm nhiều hơn đến việc ngoại hình của mình có thể cải thiện được không.
“Sẽ sớm thôi, lát nữa tôi đi mua dược liệu, những dược liệu này đều khó tìm, phải tới chợ dược liệu, còn có một vài loại thảo dược tươi phải thu mua tại chỗ nếu không sẽ thất bại”, Trần Thanh ủ một hồi rồi đáp.
“Vậy hôm nay anh đi đi, đừng chậm trễ thời gian nữa”, Nam Cung Yến nghe vậy bèn nhận lời.
“Đúng rồi, hiện tại anh không cần phải đến công ty, tôi duyệt đơn nghỉ phép của anh rồi”, Nam Cung Yến hào phóng nói.
“Được, không thành vấn đề, vì hai người đẹp, tôi cúc cung tận tụy đến chết mới thôi”, Trần Thanh đáp với dáng vẻ không thể chối từ.
Bây giờ ngay cả Từ Tịnh Nhã cũng đã miễn nhiễm với những lời này của Trần Thanh, trực tiếp lọc ra những điều vô nghĩa đó và chỉ nghe những lời hữu ích.
Trần Thanh thấy hai người không chút động lòng, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng tổn thương.
Dùng xong bữa sáng, hai người kia đến công ty, còn anh thì thong dong thu dọn đồ đạc rồi mới chuẩn bị tới hồ Lộc Minh.
Kết quả là vừa ra khỏi biệt thự liền thấy Giang Tử Phong đang đứng đợi mình ở cửa.
“Sao cậu lại tới đây”, Trần Thanh không ngờ Giang Tử Phong sẽ đến bèn hỏi.
“Lão đại, việc anh cùng ông cụ nhà họ Diệp quyết đấu sớm đã lan rộng khắp Nam Hải rồi, em bây giờ thân là một nửa võ lâm nhân sĩ đương nhiên cũng biết”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!