“Sao nào, không còn gì để nói à, tôi sớm đã biết anh là một kẻ bạc tình rồi”, Nam Cung Yến nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của Trần Thanh thì viền mắt lập tức hồng lên.
Cô vốn dĩ cũng chỉ hoài nghi mà thôi, thậm chí là vì lời nói của Từ Tịnh Nhã, nhưng bây giờ, phản ứng của anh đã chứng minh rõ điều này rồi.
“Vợ à, em nghe anh nói, anh thật sự không đi lừa tình người ta, anh ra ngoài vì có việc”, Trần Thanh không thể nói ra sự thật nên chỉ có thể giải thích như vậy.
“Không nghe, tôi không muốn nghe!”
“Vợ ơi, em nhất định phải tin anh, anh rất yêu em, em cho rằng anh sẽ để ý đến những người phụ nữ khác sao?”, Trần Thanh nói.
“Hừ... ai mà biết được chứ?”, Nam Cung Yến nhẹ nhàng nói.
“Vậy em nghe anh giải thích trước!”
“Ai thèm nghe lời anh giải thích, tôi nói cho anh biết, anh muốn đi đâu với ai thì tùy anh, tôi quản không được, nhưng nếu để tôi bắt được, thì anh coi chừng”, Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh giải thích, mặc dù cô không tin lắm nhưng cũng còn hơn là anh không nói gì.
Nghe đến đây, Trần Thanh mặc dù không nói gì thêm nữa, nhưng trong lòng cũng yên tâm hơn, tuy rằng cô ấy nói không quan tâm nhưng trong lòng đã thầm tha thứ cho mình rồi.
Sau khi tan làm, Trần Thanh ân cần lái xe đưa hai người về biệt thự.
Vốn dĩ Trần Thanh đang nghĩ buổi tối sẽ ở lại biệt thự, ai mà biết được Tô Hồng Mị lại gọi điện đến bảo là có việc.
Trần Thanh biết rằng, nếu không phải việc vô cùng quan trọng thì Tô Hồng Mị sẽ không gọi cho anh.
Thế nên, anh chỉ có thể nói với Nam Cung Yến một tiếng rồi đi tìm Tô Hồng Mị.
Khi đến quán bar Dạ Mị, Trần Thanh trực tiếp đi lên tầng hai mà không hề dừng lại.
“Mẹ nó, thằng nhãi kia là ai? Sao lại đi thẳng lên tầng 2 thế?”
Mặc dù Trần Thanh đã đi đủ nhanh nhưng vẫn bị người trong quán bar nhìn thấy, thấy có người dám xông lên tầng 2, tất cả bọn họ đều náo loạn.
Vì dù gì, bà chủ của Dạ Mị không phải người thường, có thể trở thành khách của người đó thì nhất định không phải loại vô danh.
Nhưng mà, thằng nhóc vừa rồi cũng quá mức bình thường đi, sao bọn họ có thể phục được.
Lập tức có một số người bắt đầu lên tiếng, nhưng đều bị tiếng người trong quán bar trấn áp, sau đó không ai dám nhắc tới nữa.
Trần Thanh đương nhiên không biết sự tùy ý của anh lại để lại ấn tượng khó xóa nhòa trong lòng người khác.
“Chị Mị, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”, Trần Thanh đến phòng của Tô Hồng Mị, nhìn thấy cô ta mặc một bộ đồ đỏ, tim anh bỗng nóng bừng.
Cũng không biết có phải là ảo giác của anh hay không, cứ cảm thấy Tô Hồng Mị hôm nay xinh đẹp động lòng người.
Tô Hồng Mị nhìn Trần Thanh, đôi mắt như tơ, sợ rằng bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng cảm thấy yêu thương.
Trần Thanh tức khắc bừng tỉnh, anh nhìn chằm chằm vào Tô Hồng Mị, bởi vì vừa nãy anh ngửi được mùi thuốc thoang thoảng, Trần Thanh rất rõ ràng về loại thảo dược này, nó có tác dụng nâng cao tinh thần.
Đương nhiên, nó còn có một tác dụng vô cùng quan trọng khác, đó là khơi dậy những ham muốn sâu xa nhất trong lòng con người.
Tô Hồng Mị đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của Trần Thanh, trong lòng run lên, cô ta biết người đàn ông này đã phát hiện ra hành động nhỏ của mình.
“Lần sau đừng dùng thứ này nữa, mặc dù có thể làm người ta sảng khoái trong một thời gian ngắn, nhưng nếu dùng nhiều sẽ bị nghiện”.
Trần Thanh không đề cập đến một tác dụng khác của thuốc.
“Được!”, Tô Hồng Mị gật dầu, cô ta sợ rằng chiêu này của mình sẽ đem lại ấn tượng không tốt cho Trần Thanh.
“Nói đi, có chuyện gì?”, Trần Thanh thu lại ánh mắt của mình, nhìn Tô Hồng Mị hỏi.
“Là như vậy, nhà họ Diệp gửi một chiến thư tới, tôi không dám hấp tấp nhận lấy, thế nên mới gọi cậu đến”, Tô Hồng Mị trực tiếp nói về chuyện chính.
“Ở đâu?”, Trần Thanh gật dầu, sau đó đi theo Tô Hồng Mị về phía sau quầy rượu.
“Hai vị, Trần gia của chúng tôi đến rồi, hai người có chuyện gì thì cứ nói”, Tô Hồng Mị dắt Trần Thanh ra sân sau, lúc này trong sân có hai người đàn ông đang đợi.
“Trần Thanh, ông cụ nhà chúng tôi gửi cho cậu một chiến thư, không biết cậu có dám nhận không?”, lập tức có một người nhà họ Diệp bước lên, từ trong cái hộp bên cạnh lấy ra một chiếc thiệp đưa cho anh.
“Không phải là 3 ngày sau à? Sao vậy? Ông cụ nhà các người nóng lòng muốn chết thế ư?”, Trần Thanh nhẹ giọng nói, sau đó đón lấy tấm thiệp.
Anh mở ra, có một cỗ uy lực mạnh mẽ phóng thẳng vào mặt anh.
“Đúng thật là đặc biệt”, Trần Thanh mỉa mai, sau đó hừ lạnh, cỗ uy lực đó lập tức tiêu biến.
Hai người đến đưa thiệp mời vốn muốn xem trò cười của anh, nhưng người ta vừa mới thở nhẹ một cái đã thổi bay khí thế áp người do chính ông cụ Diệp viết, thật sự là khó tin.
“Mười giờ sáng mai tại hồ Lộc Minh, quyết một trận sinh tử, Diệp Nam Thiên”, nhìn thấy dòng chữ bên trong, Trần Thanh quay đầu nhìn về phía hai người kia.
“Quay về nói với ông cụ nhà các người, nếu muốn chiến thì tôi đây sẽ chơi cùng!”, Trần Thanh lập tức lấy kim bạc trên tay ra cắm thẳng vào thân thể bọn họ.
Sâu khi bị kim bạc của Trần Thanh đâm thủng cũng không cảm thấy gì, ngược lại rất thoải mái.
“Cậu đã làm gì chúng tôi?”
“Không có gì cả, đây chỉ là quà đáp lễ cho ông cụ nhà các người thôi, đương nhiên, nếu hai người giữa đường tự rút ra thì tôi cũng hết cách, dù sao các người cũng không trân trọng mạng sống của mình”.
Trần Thanh nhàn nhạt nói, như thể đang nói về một chuyện rất bình thường vậy.
Trái tim hai người kia run lên, tuy rằng bọn họ không tin, nhưng là người bị ông cụ Diệp thách đấu, Trần Thanh chắc chắn không đơn giản, bọn họ cũng không muốn mất mạng.
“Cậu cứ đợi ngày mai đi tìm cái chết đi”, hai người đó sắc mặt khó coi nhanh chóng rời đi.
“Chuyện này thì không cần các người lo lắng”, Trần Thanh lười không thèm để ý”.
Hai người kia cũng không dám nhiều lời, quay người rời khỏi quán bar,
“Ông cụ họ Diệp này mạnh như vậy sao?”, mặc dù Tô Hồng Mị không tu luyện nhưng có thể nhìn ra chiến thư kia có vấn đề.
“Không có gì, ngày mai mới biết được”, Trần Thanh chỉ cảm thấy được thực lực của ông cụ Diệp, chỉ riêng sức mạnh chiến đấu trên tấm thiệp kia thôi, có lẽ đã bắt đầu bước vào mức thiên tiên đại thành rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!