Chương 187: Thất thải mộc thạch
Khi tia khí tím đầu tiên của buổi sáng sớm mọc lên từ phía đông, Trần Thanh điên cuồng vận chuyển công pháp, linh khí xung quanh theo khí tím của buổi sớm mai không ngừng tràn vào cơ thể anh.
“Thật là kỳ diệu, sau buổi tu luyện tối qua cảnh giới có chút nới lỏng, nếu như lúc này đột phá cảnh giới, cũng không phải là không thể, chỉ là cưỡng ép đột phá không phải là một chuyện tốt, thuận theo tự nhiên đi”.
Anh biết bản thân không thể cưỡng chế đột phá, nhất định phải có nền tảng vững chắc, nếu không nền móng sẽ không vững.
Ông già kia lúc đầu cũng đã từng nói qua, nên cố gắng hết sức áp chế chân khí trong cơ thể càng nhiều càng tốt, khi không thể áp chế được nữa thì mới đột phá, như vậy sẽ có lợi rất lớn đối với thực lực của bản thân.
Chỉ là trong môi trường linh khí dồi dào như nơi đây, anh muốn áp chế có đôi chút khó khăn.
“Có lẽ có thể tôi luyện cơ thể”, Trần Thanh bỗng nhiên nhớ ra một phương pháp được ghi chép lại trong Thuần Dương Vô Cực Công.
Anh lập tức vận chuyển chân khí trong thân thể, bắt đầu phản kích ngược lại lên thân thể mình.
“Ui... đau quá”.
Anh không ngờ phương thức tôi luyện thân xác này lại đau đớn đến như vậy, cơn đau đó giống như một đoàn người đang cầm kim, đâm liên tục vào cơ thể anh từ trong ra ngoài.
Không lâu sau da thịt anh bắt đầu rướm ra máu tươi, quần áo trên người anh dần dần bị nhuộm đỏ.
Linh khí liên tục tiến vào cơ thể, lúc này cũng bắt đầu phục hồi những tổn thương bên trong cơ thể anh vì tôi luyện mà sản sinh ra, một mặt tàn phá, một mặt chữa trị, loại thống khổ này quả thực không phải người thường có thể chịu đựng được.
May mắn thay, khí tức màu tím đầu tiên nhanh chóng tiêu tán, quá trình tôi luyện thân xác của Trần Thanh cũng dừng lại.
Anh mở mắt, trong giây lát cảm nhận trạng thái cơ thể mình, lập tức vui mừng khôn xiết.
Không ngờ phương pháp tôi luyện thân xác này lại mạnh mẽ như vậy, anh có thể cảm giác được, cường độ thân xác của mình đã tăng lên ít nhất 30%.
Nhưng anh cũng biết vì đây là lần đầu tiên tôi luyện, do đó mới có hiệu quả lớn như vậy.
Xem ra anh lại nắm trong tay một phương pháp có thể gia tăng sức mạnh nữa rồi.
Sau khi nhìn lại thất thải mộc thạch với ánh mắt mang theo chút tiếc nuối, Trần Thanh lập tức giẫm lên thân cây quay trở lại bên bờ hồ.
Lúc Trần Thanh quay về biệt thự, đã là hơn bảy giờ, khiến anh vô cùng kinh ngạc là, hai người Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã lại đang dùng bữa ở phòng khách.
Anh vốn còn tưởng rằng hai người họ đã tới công ty hoặc đi dạo phố, bởi vậy anh mới không che giấu cứ như vậy mặc một thân quần áo thấm ướt máu mà trở về.
“A...”
Dù tối qua Nam Cung Yến cực kỳ tức giận nhưng khi cô thấy toàn thân Trần Thanh đều là máu thì trong lòng lại vô thức lo lắng.
“Anh sao thế? Sao cả người đều bê bết máu vậy?”, Nam Cung Yến vội vã bỏ bữa sáng xuống chạy đến trước mặt Trần Thanh, tóm chặt lấy tay anh gặng hỏi.
Từ Tịnh Nhã cũng nhanh chóng bước tới, cô ta không nghĩ tới toàn thân Trần Thanh là máu, liên tưởng tới cuộc điện thoại mà cô ta nhận được vào ngày hôm kia, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.
“Có phải là người của nhà họ Phòng tới Nam Hải rồi không? Xin lỗi, Trần Thanh, đều là lỗi của tôi, nếu không phải là tôi tới tìm Tiểu Yến thì anh cũng sẽ không bị như vậy”, giọng nói của Từ Tịnh Nhã mang theo tia nghẹn ngào nức nở.
“Người của nhà họ Phòng quả nhiên là tới tìm cô”, Trần Thanh nghe vậy thì lập tức hiểu được tại sao người đàn ông mặc quần áo màu xanh chiều qua lại giám sát nơi này của họ.
Từ Tịnh Nhã càng cảm thấy hổ thẹn khi nghe những lời của Trần Thanh, điều này chứng tỏ, người của nhà họ Phòng chắc chắn đã đến, hơn nữa còn tìm tới Trần Thanh.
E rằng họ tưởng rằng Trần Thanh chính là người tình kia của cô ta, nếu không cũng sẽ không ra tay nặng như vậy.
“Hai người đang nói gì vậy?”, Nam Cung Yến nghe được bạn thân của mình và Trần Thanh nói chuyện thì càng không hiểu ra sao, lập tức hỏi.
“Được rồi, hai người đừng lo lắng, tôi không sao chỉ là quần áo nhuốm máu mà thôi, tôi không bị thương”, Trần Thanh bình tĩnh trả lời câu hỏi của Nam Cung Yến.
“Thật sao?”, Nam Cung Yến vẫn không tin, dù sao dáng vẻ của Trần Thanh thực sự quá thê thảm, toàn thân đều là máu khiến quần áo cũng bị nhiễm đỏ.
“Xem ra tôi không cởi quần áo thì hai người không tin phải không”, Trần Thanh bất lực, vốn còn muốn trở về tắm rửa, nhưng bộ trang phục trên người này thật sự rất khó chịu.
Dứt lời anh trực tiếp cởi bỏ quần áo đang mặc.
“Thực sự là không bị thương, nhưng tại sao làn da của anh lại tốt như vậy?”
Chỉ là khi hai người nhìn thấy thân trên của anh, ánh mắt lập tức tỏa sáng.
Làn da của Trần Thanh lúc này không còn là màu đồng nữa mà thay vào đó là một màu trắng nõn, hơn nữa còn mang theo cảm giác óng ánh long lanh, mịn màng hơn da em bé.
Trần Thanh liền trợn tròn hai mắt, anh không ngờ bản thân tôi luyện thể xác một hồi lại khiến làn da biến thành thế này.
“Toi rồi, da màu đồng của tôi ơi, tôi làm sao còn dám gặp người khác nữa đây”, Trần Thanh kêu ai oán.
Phải biết rằng, anh vẫn lấy làm kiêu ngạo với vóc dáng và làn da màu đồng của mình, nhưng hiện tại, tất cả đã biến mất, biến mất...
“Thật là mịn màng”.
“Đúng vậy, bất kỳ người phụ nữ nào cũng muốn có làn da này”.
“Ngưỡng mộ chết mất thôi”.
Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã lúc này căn bản không không nghe thấy tiếng than thở đó, hai người họ vươn tay vuốt ve thân trên của anh, trong mắt ngập tràn sự ghen tị.
“Cô... hai người các cô đúng là đồ lưu manh”, Trần Thanh không ngờ hai người lại bạo dạn như vậy, việc này khiến anh bị dọa nhảy dựng, vội lấy quần áo che lại cơ thể rồi chạy nhanh vào phóng tắm.
Thấy dáng vẻ hoảng hốt tháo chạy này của anh, trên khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã lập tức hiện lên rặng mây hồng, sau đó cả hai cùng phá lên cười điên cuồng.
“Ôi chao, chồng của cậu vậy mà còn xấu hổ, hơn nữa, cậu còn không biết anh ta có làn da tốt như vậy”, Từ Tịnh Nhã lên tiếng hỏi với một tia nghiền ngẫm tìm tòi.
“Hừ, cậu tưởng rằng mình muốn à, còn không phải là do bố mình ép mình cùng tên lưu manh này kết hôn”, Nam Cung Yến đỏ mặt thở phì phì nói.
Chỉ là khi nói tới đây, trong lòng cô lại không có ý chán ghét nào, ngược lại còn có chút ngọt ngào.
“Ôi, chua chết mất thôi, người đàn ông tốt như vậy, nếu như cậu không muốn vậy thì cho mình đi, mình cảm thấy anh ta rất tốt”, Từ Tịnh Nhã trợn mắt nói ngay.
“Được, nếu cậu đã muốn thì lấy đi, miễn là anh ta đồng ý”, Nam Cung Yến trừng mắt nhìn Từ Tịnh Nhã mà nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!