Chương 186: Hồ Lộc Minh
Đương nhiên Trần Thanh không biết ở bên ngoài hai người Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã đang nghi ngờ mình.
Anh ở trong phòng bắt đầu tu luyện, cũng không biết vì sao trong quá trình tu luyện lại gặp phải một vài khó khăn, căn bản không có cách nào tiến vào trạng thái nhập định.
“Chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện gì?”, Trần Thanh mở mắt lẩm bẩm một mình.
Nếu như đã không thể nhập định, anh cũng không tiếp tục tu luyện.
Suy cho cùng trên con đường tu luyện, quan trọng nhất vẫn là đạo pháp tự nhiên.
Anh bước ra khỏi biệt thự, bầu trời lúc này vẫn còn tối đen, cả trời đất dường như chìm vào tĩnh lặng.
Đối diện với không gian tĩnh mịch, Trần Thanh như cảm nhận được điều gì đó, liền đi về hướng đông.
“Sao lại biến mất rồi?”, nét mặt anh thay đổi, lúc anh vừa rời khỏi biệt thự, liền cảm nhận được một luồng năng lượng không ổn định truyền đến từ phía đông, nhưng khi lần theo năng lượng này tới đây thì tự nhiên lại biến mất.
Trần Thanh không cho rằng đó là ảo giác của mình, anh mở ra “thấu thị”, quét tìm ở khu vực xung quanh.
Nhưng khi quét qua một vòng vẫn không phát hiện ra điều gì khiến anh có chút thất vọng.
Sau đó Trần Thanh tiếp tục đi về hướng đông, loại cảm giác đó lại một lần nữa kéo tới.
Đây đã là phần cực đông của thành phố Nam Hải, có tên là hồ Lộc Minh, nó là một hồ nước nằm trên đỉnh núi cao.
Người ta đồn rằng từng có bầy hạc và hươu tề tựu kêu hót bên hồ nên hồ này mới được đặt tên là hồ Lộc Minh.
Hơn nữa hồ Lộc Minh này còn có phong cảnh tuyệt đẹp, đã từng có nhà phát triển đầu tư một số tiền khổng lồ để biến nó thành một khu biệt thự.
Nhưng đáng tiếc, khi dự án sắp được hoàn thành thì nhà đầu tư đó lại thân bại danh liệt.
Về sau dự án này đổi chủ vài lần, nhưng ai cũng có kết cục giống như nhà đầu tư kia, cuối cùng mảnh đất này trở thành khu cấm địa, không ai dám tiếp quản.
Mặc dù thời gian Trần Thanh tới Nam Hải không được tính là quá dài, nhưng khi làm việc tại bộ phận quan hệ công chúng của công ty anh cũng đã từng nghe qua về việc này.
“Hồ Lộc Minh, xem ra không đơn giản chút nào”, Trần Thanh từ xa nhìn lại, phát hiện linh khí xung quanh toàn bộ hồ này vô cùng dày đặc, có thể nói là rất hiếm gặp.
Theo lý mà nói, linh khí ở đây nồng đậm như vậy hẳn phải là một vùng đất quý giá mới đúng, sao lại có chuyện đem lại vận xui cho người tiếp quản chứ?
Mà vừa rồi trong lòng anh có cảm giác hồ Lộc Minh này có lẽ có bí mật nào đó.
Trần Thanh trước nay đều không tin vào ma quỷ, trước kia anh vẫn luôn muốn đến xem xét nhưng đều không có cơ hội. Bây giờ vừa hay tới nơi này, nếu không tìm được đáp án anh đương nhiên sẽ không cam lòng.
Tức khắc anh chạy nhanh lên đỉnh núi, cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào, linh khí ở đây quả thật rất dồi dào.
Khi lướt ngang qua một khu biệt thự, anh còn có chút cảm khái, bởi vì một số biệt thự ở khu này đã được thi công xong, kiến trúc xây dựng xa hoa bắt mắt, có thể nói, khu biệt thự hoa lệ nhất của thành phố Nam Hải cũng không thể sánh bằng biệt thự nơi đây.
Nếu không phải vì những lời đồn đại bí ẩn kia, e rằng nơi đây đã có vô số người giàu có đến ở.
Thật đáng tiếc!
Chỉ là anh không có hứng thú với những biệt thự được xây dựng xa hoa này nên trực tiếp đi về phía hồ Lộc Minh.
Khi đến bên hồ, Trần Thanh liền mở “thấu thị” quét về phía hồ.
“Hả?”, anh quét một vòng nhưng không phát hiện gì, diện tích hồ không nhỏ, anh chỉ quét qua một bên.
Trần Thanh đến trước một thân cây vừa một người ôm, một tay đánh gãy ngang thân cây sau đó lại dùng chân đá cái cây đó xuống dưới hồ.
Chỉ thấy thân hình Trần Thanh lúc này lóe lên, nhảy vọt lên thân cây đó, trong tay nắm một cành cây dài, anh chậm rãi chèo cành cây trong tay, thân cây cứ như vậy mang theo anh đi ra giữa hồ.
Không bao lâu anh đã đến giữa hồ, trên đường tới đây, thấu thị của anh không ngừng quét tìm, nhưng vẫn như cũ không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Hừ!”, khi Trần Thanh có chút thất vọng định quay lại, bỗng có một tia sáng bạc xẹt qua, anh cứ ngỡ mình nhìn nhầm.
Khi nhìn lại lần nữa, anh thấy ánh sáng bạc kia vậy mà chuyển sang màu xanh lục, việc này khiến anh kinh ngạc không thôi.
Trước mắt anh là một hòn đá, hòn đá này còn có thể thay đổi sắc màu, chỉ vài giây ngắn ngủi nó đã thay đổi thành 7 màu sắc khác nhau.
Trần Thanh biết, xem ra anh gặp được bảo bối rồi, chỉ là hòn đá này lại nằm ở lớp bùn sâu dưới đáy hồ.
Trần Thanh đương nhiên sẽ không bỏ mặc bảo bối mà tay không ra về, anh tức khắc cởi bỏ quần áo, lặn xuống đáy hồ.
Nước hồ trong veo, cho dù Trần Thanh không dùng thấu thị, cũng có thể thấy rõ.
Sau khi anh lặn được tới đáy hồ, phát hiện bên cạnh hòn đá bảy màu này có một gốc hoa sen.
Điều này khiến trong lòng anh chấn động, bởi anh rất có tự tin với thấu thị của mình, nhưng anh vậy mà không hề phát hiện ra gốc hoa sen này.
Trần Thanh không vội vàng đào đá đi, mà đến bên cạnh gốc hoa sen kia, lại một lần nữa triển khai thấu thị.
Lần này, anh cuối cùng cũng thấy được.
Chỉ là dưới góc nhìn của thấu thị, gốc hoa sen này tỏa ra ánh sáng rực rỡ năm màu, không đúng, có lẽ là sáu màu, tia sáng thứ sáu không rõ ràng lắm.
Đại não Trần Thanh cấp tốc hoạt động, rất nhanh, tên một loài bán sinh vô cùng đặc biệt xuất hiện trong đầu anh.
“Thất thải mộc thạch”. (thất: bảy, thải: màu sắc, mộc: cây, gỗ, thạch: đá)
Trần Thanh không ngờ tới thế gian này lại thực sự tồn tại thứ này, nói đúng ra đây không phải là hai vật mà là một loại.
Chỉ là trước khi chúng trưởng thành sẽ xuất hiện dưới hai loại hình thái, sau khi trưởng thành, chúng sẽ quấn quanh và thôn tính lẫn nhau, cuối cùng sinh ra một thứ là cây không phải cây, đá không phải đá.
Mà thứ này có một tác dụng chính là phá vỡ chướng ngại.
Cái gọi là phá vỡ chướng ngại chính là nói, khi võ giả đột phá thì sử dụng.
Thất thải mộc thạch sinh trưởng ở đâu đều sẽ khiến linh khí nơi đó tăng vọt, chỉ cần vào ngày thất thải mộc thạch trưởng thành, dùng biện pháp đặc biệt để tập hợp linh khí lại, thì nơi này nhất định sẽ trở thành thánh địa tu luyện.