Chương 182: Mày nhận thua đi
Mà ở trên khu vực khán đài, lúc này Giang Viễn Chinh mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết rằng hắn ta sắp sợ vỡ mật luôn rồi.
Có đánh chết hắn ta thì hắn ta cũng không ngờ rằng một công nhân viên chức bình thường lại có thực lực mạnh đến thế.
Nếu thằng nhãi ấy mà đánh hắn ta thì hắn ta tiêu đời.
May mà thằng đó đi đời nhà ma rồi, nếu không thì hắn ta sẽ phải chạy trốn mất thôi.
“Đợi đã nào, tuyên bố luôn bây giờ có phải hơi sớm rồi không?”
Ngay lúc giám khảo sắp tuyên bố kết quả cuối cùng, một giọng nói hờ hững vọng tới.
Mọi người đồng loạt nhìn sang. Sau khi làn khói hoàn toàn biến mất, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
“Cậu… Cậu ta chẳng sao hết!”
Đúng thế, người vừa xuất hiện chính là Trần Thanh. Lúc này quần áo của anh vẫn sạch sẽ chỉnh tề, không hề có vẻ gì là nhếch nhác sau một cuộc chiến khốc liệt cả.
“Tiêu đời, mình sắp gặp hạn rồi”, nhìn thấy bóng người đột nhiên xuất hiện ấy, Giang Viễn Chinh run lên, chỉ cúi gằm mặt xuống.
Lúc trước hắn ta muốn Lý Tam Đa giúp mình dạy cho Trần Thanh một bài học, may mà không gây ra hậu quả gì, nếu không thì hắn ta đi tong thật ấy chứ.
“Sao… Sao mày lại không bị thương?”, trong mắt Thái Vinh chỉ toàn sự kinh hoàng và không dám tin.
Hắn ta nhất quyết không tin Trần Thanh vẫn bình yên vô sự sau tuyệt chiêu cuối cùng của mình, điều này không hợp lý chút nào.
“Chưởng ấy cũng khá đó, tiếc là uy lực hơi kém”, Trần Thanh nhìn hắn ta rồi thong thả nói.
Đúng thực là bí kỹ của Thái Vinh khá đáng gờm, vốn dĩ hắn ta chỉ là thiên tiên nửa vời, nhưng sau khi thi triển bí kỹ, hắn ta đã đạt tới thực lực của võ giả thiên tiên.
Nhưng như thế vẫn chẳng là gì với Trần Thanh.
Sau khi đụng độ một chiêu với Thái Vinh, Trần Thanh lập tức rời khỏi phạm vi sóng năng lượng tỏa ra, vậy nên mới không bị thương.
Nhưng Thái Vinh thì không may mắn được như thế, hắn ta đứng giữa khu vực bộc phát năng lượng, tất nhiên là sẽ bị ảnh hưởng nhiều nhất.
Nghe thấy câu nói của Trần Thanh, Thái Vinh tức đến mức suýt thì hộc máu.
Hắn ta đã dùng đến chiêu thức có thể coi là liều mạng rồi, vậy mà thằng ranh này còn nói là uy lực hơi kém, thế thì làm sao không tức cho được.
“Mày dám cản trở kế hoạch của Giang Môn bọn tao thì sẽ chết thảm lắm đấy. Không chỉ mày, mà ngay cả những người bên cạnh mày cũng khó mà thoát được, vậy nên tốt nhất là mày hãy nhận thua luôn bây giờ đi, nếu không thì những gì tao vừa nói đều sẽ trở thành hiện thực”.
Lúc này Thái Vinh đang vô cùng căm hận Trần Thanh, nếu hắn ta thất bại trở về thì chẳng thể chứng minh thực lực của mình được.
Đến lúc đó, chắc chắn mấy lão già kia sẽ lấy cái cớ này để tước đoạt quyền lực của hắn ta, ngay cả ông cụ cũng không thể ngăn cản được.
Hắn ta tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra.
“Mày nói cái gì?”, Trần Thanh đột nhiên sầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn Thái Vinh.
Hơi thở giết chóc tản ra từ người anh. Phải biết rằng khi xưa Trần Thanh chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, đã từng tiêu diệt không ít người.
Lúc này sát khí bộc phát ra, ập về phía Thái Vinh.
Cảm nhận được sát khí hừng hực trên người Trần Thanh, trái tim Thái Vinh lập tức run lên.
Phải giết bao nhiêu người mới có được sát khí như thế này đây? Có thể nói là không ai có thể ngăn cản được ấy chứ.
Nghĩ tới Giang Môn đằng sau mình, Thái Vinh bắt đầu lấy lại sự tự tin.
“Thằng nhãi, tao thừa nhận là thiên phú của mày rất tốt, hơn nữa còn có thực lực mạnh mẽ, nhưng mày phải biết rằng thực lực của mày chẳng là cái thá gì với Giang Môn bọn tao cả”.
“Chỉ vì cái danh bá chủ thế giới ngầm của Nam Hải mà đắc tội với Giang Môn chúng tao thì không sáng suốt chút nào. Vậy nên bây giờ mày nhận thua thì tao sẽ bỏ qua cho mày”.
Càng nói, Thái Vinh càng cảm thấy tự tin.
“Tao bảo mày lặp lại những gì vừa nói một lần nữa!”, Trần Thanh như cười như không nhìn Thái Vinh.
“Thằng ranh, đừng có không biết điều! Nhận thua mau lên, nếu không thì mày và những người bên cạnh mày đều sẽ gặp vận rủi”, lúc này Thái Vinh đã hoàn toàn bình thường trở lại rồi, không còn sợ hãi gì nữa.
“Mày có biết không? Điều mà tao ghét nhất là lấy người bên cạnh tao ra để uy hiếp tao, và rất không may là mày đã đụng chạm vào điều cấm kỵ của tao rồi”.
Trần Thanh nhìn Thái Vinh như đang nhìn người chết, anh chầm chậm bước về phía hắn ta.
Ông cụ Cố là người hiểu rõ Trần Thanh nhất, ngay khi nghe thấy lời uy hiếp của Thái Vinh, ông đã biết là sắp có chuyện rồi.
Ba người bọn họ đứng cách xa như thế mà vẫn có thể cảm nhận được sát khí trên người Trần Thanh.
“Không ổn rồi, mau ngăn cản cậu ta đi”, ba người đang ngồi trên vị trí giám khảo nhìn nhau, ai cũng sợ tái mặt, vội vàng chạy về phía Trần Thanh.
“Cậu nhóc, mau dừng tay lại, cậu và nhà họ Giang có chút giao tình, tôi nhất định phải khuyên cậu đừng rước họa vào thân, chúng ta không đắc tội với Giang Môn được đâu”, Giang Phong Á là người lên tiếng đầu tiên.
“Làm gì thế hả? Các người muốn ngăn cản tôi sao?”, thấy ba người họ chặn mình lại, Trần Thanh lập tức đanh mặt lại.
Mặc dù anh có chút giao tình với nhà họ Giang thật, đồng thời cũng quen biết với ông cụ Cố, nhưng trong tình huống như thế này, anh sẽ chẳng nể nang ai hết.
“Trần Thanh, Thái Vinh là người của Giang Môn, không thể có mệnh hệ gì được”, ông cụ Cố lại lắc đầu rồi cất lời khuyên bảo.
“Cậu là Trần Thanh đúng không? Tuy rằng cậu là cao thủ thiên tiên, nhưng cậu tuyệt đối không thể động vào người của Giang Môn được”, Đàm Hạc Minh cũng bước tới chắn trước mặt Trần Thanh.
“Ba người là giám khảo, trận đấu còn chưa kết thúc mà đã tới ngăn cản, như thế thì còn gì là công bằng nữa?”, Trần Thanh sẵng giọng nói.
Thấy ba giám khảo đột nhiên bước tới, những người xung quanh lập tức xôn xao lên, hơn nữa Trần Thanh còn nói như thế, làm bọn họ bắt đầu nhìn ba giám khảo bằng ánh mắt khác thường.
“Hai ông à, tôi quay lại trước đây”, ông cụ Cố hiểu tính tình và phong cách làm người của Trần Thanh nên không khuyên bảo nữa, trực tiếp quay lại chỗ ngồi của mình.
Đàm Hạc Minh và Giang Phong Á thì lại nghĩ khác. Mặc dù gia tộc của bọn họ cũng khá lớn, nhưng chẳng thể sánh bằng nhà họ Diệp được. Thế nên khi biết Thái Vinh là người của Giang Môn, bọn họ nghĩ, dù thế nào cũng không thể đắc tội với Giang Môn được.
Hôm nay, bọn họ là giám khảo của trận đấu, nếu người của Giang Môn chết trước mặt bọn họ, vậy thì bọn họ cũng sẽ bị liên lụy, không ai muốn chuyện đó xảy ra.
“Cậu ấy không còn sức để đánh nữa, trận đấu đã kết thúc rồi, bỏ đi”, Đàm Hạc Minh và Giang Phong Á liếc nhìn nhau, sau đó Giang Phong Á lên tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!