“Nhà họ Diệp dám ngang nhiên can thiệp vào việc của thế giới ngầm? Điều này e rằng không hợp với phong cách của họ lắm thì phải?”, Tô Hồng Mị có chút kỳ lạ nói.
“Nhà họ Diệp dĩ nhiên là nhắm vào tôi, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng họ thực sự muốn nhúng tay vào”, trong lòng Trần Thanh nảy ra một tia sát ý, nhà họ Diệp không ngừng gây rắc rối cho anh, xem ra phải tìm lúc thích hợp để giải quyết một lần cho xong.
“Tại sao?”, Tô Hồng Mị có chút ngờ hoặc, Trần Thanh không hề nói với cô ta về mâu thuẫn của mình với nhà họ Diệp, dù sao thực lực của Tô Hồng Mị hiện giờ cũng không thể đối phó được với nhà họ, rất dễ bị bọn họ ghi thù chuốc oán.
“Không có gì, chỉ là tôi đã đánh tàn phế Diệp Thiên Phàm mà thôi”, Trần Thanh nhàn nhạt nói.
“Cái gì? Là cậu làm à?”, vẻ mặt Tô Hồng Mị đanh lại khi nghe thấy câu này của Trần Thanh.
Mặc dù cô ta không biết ai đã làm Diệp Thiên Phàm bị thương, nhưng cô ta hiểu rõ thái độ của nhà họ Diệp đối với sự việc này, đó chính là không trả thù được thì không bỏ cuộc, dù gì đó cũng chính là thể diện của bọn họ.
Lần này không chỉ bị tát vào mặt mà video còn bị truyền ra ngoài, có thể nói là bị đạp xuống đất mà tát.
Chỉ nghe đồn rằng nhà họ Diệp lúc đó phải cúi đầu nhượng bộ, tuy rằng sau này có ra tay trả thù nhưng đều bị người ta bóp chết.
Không ngờ, người chống lại nhà họ Diệp lại chính là Trần Thanh.
Điều này khiến Tô Hồng Mị vô cùng ngạc nhiên và càng khâm phục sức mạnh của Trần Thanh hơn, phải biết rằng nhà họ Diệp là gia tộc đứng đầu ở thành phố Nam Hải, thực lực cũng không thua kém gì những thế gia trong thế giới ngầm.
“Xem ra nhà họ Diệp muốn nhân cơ hội này để đối phó với tôi”, Trần Thanh chăm chú nhìn vào đám người nhà họ Diệp.
Mà những người đó dường như cảm nhận được điều gì đó, Diệp Sùng Minh và Diệp Sùng Hoan đều đồng loạt nhìn sang.
Sau khi hai người nhìn thấy Trần Thanh thì trên mặt nộ ra một cụ cười thâm trầm.
Trần Thanh đột nhiên cau mày, phải biết rằng lúc đầu nhà họ Diệp phải bấm bụng chịu đựng, chính là vì căn bản không đấu lại với anh.
Trừ khi, ông cụ nhà họ Diệp xuất quan, vả lại đã đột phá thành công, nhà họ Diệp mặc dù người nhiều thế lực mạnh, nhưng vẫn chỉ là hoa trong gương.
Nhưng nhìn gương mặt Diệp Sùng Minh bây giờ, dường như trở nên vô cùng tự tin.
Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là nhà họ Diệp đã đủ sức mạnh để trấn áp anh.
“Nhà họ Diệp tốt nhất nên biết điều một chút, không thì tôi sẽ cho bọn họ biết thế nào là tuyệt vọng”, Trần Thanh nhìn Diệp Sùng Minh, trong lòng không khỏi cảm khái.
Cùng lúc đó, ánh mắt anh lơ đễnh nhìn về phía đám người đó.
“Trần Thanh này thật sự quá kiêu ngạo rồi”, sắc mặt Diệp Sùng Hoan có chút khó coi, lập tức nghiến răng nghiến lợi bất mãn.
“Cứ để cho hắn kiêu ngạo thêm một thời gian nữa, không lâu sau muốn nhìn vẻ mặt đó cũng không được nữa đâu”, Diệp Sùng Minh lạnh lùng nói.
“Không sai, phải biết rằng Thái Vinh tuy không phải là thiên tiên, nhưng cũng là bán bộ thiên tiên. Quan trọng nhất là nếu hắn đánh bại Thái Vinh thì sẽ đắc tội với Giang Môn, đến lúc ấy e rằng không đến lượt chúng ta phải ra tay nữa”, Diệp Sùng Hoan gật đầu, mở miệng nói.
Hơn bảy giờ một chút, ba lực lượng bắt đầu đi về phía trung tâm của sơn trang Cảnh Vân.
Trong 3 thế lực này, nhà họ Diệp có thể nói là đông đảo nhất, dù sao thì nhà bọn họ cũng đã dung hợp được thế lực của Triệu Ngũ gia, vả lại thực lực của Lý Tam Đa cũng không tệ, có thể nói chỉ kém nhà họ Diệp một chút xíu thôi.
Thực lực yếu nhất đương nhiên là Tô Hồng Mị, sức chiến đấu xếp hạng cao cơ bản chỉ có một mình Trần Thanh, còn lại đều là một số chiến binh bình thường, còn một vài tên lưu manh.
Trần Thanh nhìn lướt qua người nhà họ Diệp và Lý Tam Đa, anh không phát hiện ra cao thủ bên nhà họ Diệp, nhưng bên Lý Tam Đa lại có một người khiến Trần Thanh có chút ngưng trọng.
“Có chút thú vị, ở đây lại xuất hiện một võ giả bán bộ thiên tiên”, Trần Thanh nhìn người đàn ông có làn da hơi ngăm đen, toàn thân toát ra khí chất lãnh đạm vô tình, đây hẳn là chỗ dựa của Lý Tam Đa.
Thái độ của Lý Tam Đa đối với người này rất tôn trọng, hắn ta không giống người được mời đến mà cứ như đại ca của Lý Tam Đa vậy.
Một võ đài cực lớn được dựng lên ở quảng trường trung tâm của sơn trang Cảnh Vân, chiều dài và rộng 50m, được làm bằng đá cẩm thạch cứng.
Lực lượng của 3 bên đứng vây quanh võ đài, mặt chính trên đó có 3 chiếc ghế.
“Chiếc ghế đó dành cho ai ngồi vậy?”, Trần Thanh chỉ vào 3 chiếc ghế phía trên và hỏi.
“Đó là giám khảo của đại hội lần này, ba người đó là: Cố Kiến Trung Cố Lão, Giang Phong Á nhà họ Giang, Đàm Hạc Minh nhà họ Đàm”.
Tô Hồng Mị giới thiệu cặn kẽ cho Trần Thanh nghe.
Trần Thanh không ngờ ông cụ Cố lại là giám khảo cho đại hội lần này, đây chẳng phải là hội nghị của các thế lực ngầm sao? Ông cụ Cố tham gia có thật sự thích hợp không?
“Ông cụ Cố tại sao lại tham gia làm giám khảo vậy?”, Trần Thanh có chút tò mò.
“Ông cụ Cố ở thành phố Nam Hải mặc dù không phát triển các thế lực, nhưng nghe nói ông ấy xuất thân cao quý, thế nên ở thành phố Nam Hải chúng ta vẫn rất có uy tín”.
Tô Hồng Mị lại giải thích cho Trần Thanh tường tận về từng người một.
Nghe lời của Tô Hồng Mị, Trần Thanh mới hiểu ra, thể nào kỹ thuật của ông cụ Cố lại phi phàm đến vậy.
Rất nhanh, ba giám khảo cũng bước lên võ đài.
Không cần nói Trần Thanh cũng nhận ra ông cụ Cố, còn hai vị trưởng lão còn lại, theo như Tô Hồng Mị nói thì là Giang Phong Á và Đàm Hạc Minh, hai người này cũng là nhân vật quyền cao chức trọng ở thành phố Nam Hải.
Ông cụ Cố vừa nhìn thấy một người rất quen mắt, vừa ngồi vào ghế thì chợt nhận ra đó là Trần Thanh.
Xem ra anh cũng đến để tham gia đại hội lần này, nhưng nhìn thế lực của anh thì có chút đáng lo ngại.
Ông cụ Cố với tư cách là giám khảo, đương nhiên sẽ không trắng trợn chào hỏi Trần Thanh, nếu không mọi người sẽ nói ông không công bằng.
“Sau khi ba giám khảo thảo luận xong, quy tắc của đại hội lần này sẽ được quy sửa đổi như sau. Vì muốn chấm dứt sự hỗn loạn trong thế giới ngầm ở thành phố Nam Hải, chúng ta cần tìm một người đứng đầu mạnh mẽ nhất, vì vậy chỉ có một quy tắc, người chiến thắng sẽ là vua”.
Sau khi mọi người ngồi vào các vị trí tương ứng, Giang Phong Á đứng lên và nói lớn.
“Ý gì vậy? Tôi không hiểu”.
“Không biết nữa”.
Ngay sau khi Giang Phong Á tuyên bố xong luật chơi, một số người bắt đầu lên tiếng bần tán, rõ ràng là họ không hiểu lắm về câu nói người thắng làm vua.
“Yên lặng”, Giang Phong Á lập tức hét lên.
Khi lời nói của ông ta vang lên, cuộc thảo luận của mọi người mới dừng lại.