“Không, một bước đó đâu có dễ đột phá đến vậy”, Diệp Sùng Minh lắc đầu, bất lực nói.
Nhưng ngay sau đó lại nói tiếp: “Mặc dù không có đột phá nhưng khoảng cách tới tiên thiên đại thành cũng không còn xa, đến lúc đó ngay cả những thế gia võ giả kia chúng ta cũng không còn phải sợ hãi nữa”.
“Quá tốt rồi, vậy còn đợi gì nữa? Chúng ta mau tới sơn trang Cảnh Vân thôi”, Diệp Sùng Hoan lúc này đã gần như không thể kìm nén được mà lập tức phấn khích nói.
“Được, chúng ta đến hội trường trước, vừa vặn xử việc lý hợp nhất lại thế lực của Triệu Ngũ, lần này không chỉ giết chết Trần Thanh, mà nhà họ Diệp chúng ta nhất định sẽ tiến thêm một bước, thống nhất thế giới ngầm của Nam Hải. Đến lúc đó, chúng ta chính là gia tộc đứng đầu danh xứng với thực của thành phố Nam Hải này”.
Diệp Sùng Minh nghĩ tới cảnh tượng trong tương lai lập tức phấn khởi đứng dậy.
Trần Thanh tất nhiên không hề hay biết đến dự định của nhà họ Diệp, cũng không biết rằng ông cụ nhà họ Diệp chuẩn bị xuất quan, lúc này anh đã tới được hội trường.
Hội trường nơi đại hội Nam Hải diễn ra không phải ở trong nhà, dẫu sao cũng còn phải tổ chức thi đấu.
Trần Thanh không đi tìm Tô Hồng Mị, chung quy anh cũng chỉ là đến xem thôi, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, anh sẽ không tùy tiện hành động.
Không ngờ đại hội so tài của thế giới ngầm lại có nhiều người tham gia như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ của những người này căn bản không thuộc về thế lực ngầm.
“Trần Thanh, không nghĩ tới mày lại sẽ xuất hiện ở đây, ha ha, đúng là trời xanh có mắt”, lúc Trần Thanh đang dạo vòng quanh, muốn quan sát các cao thủ kia thì một tiếng cười điên cuồng truyền tới.
Anh quay đầu nhìn lại, phát hiện Giang Viễn Chinh dẫn theo vài người đang tiến đến trước mặt mình, khuôn mặt mang theo vẻ giễu cợt nhìn anh.
Anh không ngờ Giang Viễn Chinh lại có tư cách tham gia loại đại hội này, kết hợp với đám người không thuộc thế lực ngầm mà anh thấy trước đó, xem ra tất cả các thế lực của Nam Hải đều có mặt tại đây.
“Thế nào? Còn muốn quỳ à?”, Trần Thanh biểu cảm hờ hững nhìn Giang Viễn Chinh mà nói.
“Mày...”, vẻ mặt Giang Viễn Chinh thay đổi, hắn ta nhớ tới lần mình bị Trần Thanh đánh vào đầu gối, sau đó phải nhục nhã mà quỳ gối.
“Trần Thanh, mày đừng kiêu ngạo, mày cũng không nhìn xem đây là nơi nào, có tin tao cho người ném mày ra ngoài không?”, nói đoạn Giang Viễn Chinh chỉnh trang lại cà vạt, khuôn mặt mang vẻ thách thức.
“Không tin”, Trần Thanh lắc đầu.
“Chú em Giang, đừng xúc động như vậy, đại hội hôm nay rất quan trọng, tuyệt đối đừng ra tay, nếu không đến lúc đó tôi cũng không thể bảo vệ chú được đâu”, người bên cạnh giang tay ngăn Giang Viễn Chinh đang bừng bừng lửa giận lại.
“Thằng khốn, coi như mày may mắn, để mày sống thêm một lúc nữa, đợi đại hội kết thúc, mày nhớ mặt tao vào”, Giang Viễn Chinh có chút không cam tâm nhìn Trần Thanh nói đầy uy hiếp.
“Ngu ngốc!”, Trần Thanh căn bản không quan tâm tới lời đe dọa đó của Giang Viễn Chinh mà trực tiếp rời đi.
“Khốn kiếp, tôi nhất định sẽ khiến hắn ta phải trả giá”, Giang Viễn Chinh lúc này cắn răng nghiến lợi nói.
“Yên tâm đi người anh em, đợi đại hội kết thúc, tôi sẽ giúp chú bắt hắn lại, chú muốn trút giận như thế nào cũng được hết”, một người khác vỗ vai Giang Viễn Chinh nói.
Khi Trần Thanh đang đi dạo loanh quanh thì một bóng người đi tới.
“Em trai nhỏ, cậu tới đấy à. Đến rồi cũng không biết đi tìm chị, có phải là không muốn gặp chị không?”, người tới nói với giọng dịu dàng.
Người này đương nhiên là Tô Hồng Mị, cô ta của ngày hôm nay khác với vẻ quyến rũ ngày thường, khoác trên mình một bộ quần áo da ôm sát, vóc dáng hoàn hảo của cô ta càng trở nên hấp dẫn hơn.
“Chị Mị, chị cứ bận việc đại hội của mình đi, tôi chỉ tới thăm thú thôi”, Trần Thanh không nghĩ tới Tô Hồng Mị sẽ đến tìm mình, lập tức cười khổ.
“Được rồi, nếu đã để tôi nhìn thấy cậu vậy thì đi cùng tôi đi”, Tô Hồng Mị nói xong liền trực tiếp khoác lấy cánh tay của Trần Thanh, một nửa cơ thể gần như dựa vào người anh.
Bị Tô Hồng Mị ôm như vậy, Trần Thanh tức khắc cảm nhận được một trận thoải mái sảng khoái.
Đúng là một yêu tinh, chỉ một thoáng đó đã khiến Trần Thanh gần như không kìm chế nổi.
Anh vội vàng rút lại cánh tay đang được Tô Hồng Mị ôm trong ngực, ngộ nhỡ ám phải mùi nước hoa bị Nam Cung Yến phát hiện ra, vậy thì sợ rằng ngày tháng anh có thể cùng cô đầu gối má kề sẽ ngày càng xa hơn.
Trong lòng Tô Hồng Mị mặc dù có chút mất mát nhưng không hề biểu hiện ra ngoài.
“Đây không phải là người đẹp nức tiếng Tô Hồng Mị sao, sao lại chỉ có mấy người thế này? Người cô dẫn theo đâu rồi?”, đúng lúc Trần Thanh và Tô Hồng Mị chuẩn bị đi tới nơi khác thì một giọng nói khô khốc truyền tới.
Sau đó Trần Thanh nhìn thấy một người đàn ông trung niên có vóc người thấp bé nhưng cánh tay rất dài đi tới, theo sau là một đám người.
“Hắn ta chính là Lý Tam Đa, từ khi nắm được tin Trần Ngũ không biết vì sao lại bỏ chạy, Lý Tam Đa càng thêm hống hách, hôm qua hắn còn lôi kéo mất cao thủ mà chị dùng số tiền lớn mời về”, Tô Hồng Mị có phần bất lực giải thích với Trần Thanh.
Nghe được lời này của Tô Hồng Mị, Trần Thanh mới hiểu ra Lý Tam Đa này, e rằng là tới để thị uy, dẫu sao đã chèo kéo được cao thủ của Tô Hồng Mị vậy tối nay Tô Hồng Mị phỏng chừng phải rơi vào tính huống khó xử rồi.
Là kẻ thù không đội trời chung, hắn tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội chế giễu Tô Hồng Mị.
“Lý lùn, ông cũng chỉ có chút thủ đoạn vặt vãnh này thôi nhỉ, chỉ hy vọng hai người đó có thể phát huy thật tốt. Nói chung hôm nay cái mạng của hai người họ đã được định trước rồi”, Tô Hồng Mị lại không hề sợ sệt, trực tiếp mở miệng phản bác lại.
Quả nhiên nghe Tô Hồng Mị nói vậy, không chỉ sắc mặt của Lý Tam Đa vô cùng khó coi mà ngay cả sắc mặt hai tên cao thủ được hắn ta thu nạp kia cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, đây không phải là trù rủa họ sao.
“Người đẹp Tô quả là khí thế hừng hực, muốn mạng những người này của tôi, đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ là không biết dưới trướng cô có người có năng lực đó hay không?”, Lý Tam Đa u ám nói.
“Cái này thì ông không cần phải quan tâm, ông vẫn là suy nghĩ xem sau khi thua phải làm thế nào đi”, Tô Hồng Mị thờ ơ đáp.
“Khí phách lắm, yên tâm, đợi cuộc so tài bắt đầu, cô sẽ phải vô cùng bất ngờ đấy”, Lý Tam Đa căn bản không bị những lời nói này của Tô Hồng Mị chọc tức mà còn thần bí nói.