Tên phục vụ nhìn thấy chiếc thẻ của Trần Thanh, liền gục xuống đất, đôi mắt vô hồn.
“Toi rồi, lần này thì xong đời rồi”.
Tên phục vụ biết, lần này mình chọc vào người không nên chọc rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt anh ta toàn là sự oán hận nhìn sang người đàn ông có thân hình mập mạp ở bàn khác.
“Được rồi, đứng dậy đi, tôi cũng không muốn làm khó anh, hãy đi lấy những thứ tôi cần tới”, Trần Thanh cất lời.
Nghe thấy lời này của Trần Thanh, tên phục vụ rất cảm kích, nhanh chóng bò dậy, sau đó lấy tiền trong túi ra, đến trước mặt người đàn ông mập mạp đó, trực tiếp đặt lên trên bàn gã ta.
Sau khi làm xong những điều này, anh ta liền quay người đi ra phía sau.
Còn lúc này, sắc mặt người đàn ông đó tái mét, hoàn toàn không dám nói gì nữa. Gã ta biết chắc là mình không thể thu hút nổi sự chú ý của hai người đẹp này được rồi.
Từ phía sau, tên phục vụ mau chóng mang một tờ menu đều là tiếng Hán và cả một đôi đũa tới.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngây ra, đặc biệt là những người đàn ông muốn chê cười Trần Thanh lại càng thêm sững sờ.
Mẹ nó! Nhà hàng Pháp chính thống này lại thật sự có menu tiếng Hán, càng kinh ngạc hơn là lại còn có cả đũa.
Điều này thật khó tin!
Ánh mắt Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã còn ngạc nhiên hơn. Tên này đúng là người kỳ quặc mà.
Rất nhanh sau đó, Trần Thanh đã tự gọi một đống món theo ý mình.
“Cũng không biết mọi người ăn có quen không nên tôi tự gọi trước rồi”, lúc này Trần Thanh không giống như một người thiếu hiểu biết nữa, mà nói bằng vẻ lịch lãm.
“Anh cũng đã gọi rồi, lẽ nào còn có thể hủy được sao?”, Tịnh Nhã lại lườm anh một cái, bất lực nói.
“Thực ra có thể hủy đấy”, Trần Thanh nói bằng vẻ vô tội.
Quả thực, dùng chiếc thẻ đó là có thể hưởng thụ đãi ngộ cao cấp nhất, đương nhiên là sẽ không giống với những thực khách bình thường rồi.
“Thôi đừng, chúng ta gây ra đủ phiền phức rồi”, Từ Tịnh Nhã nhanh chóng ngăn cản anh, bởi vì lúc này, người trong cả nhà hàng đều đang nhìn bọn họ.
“Được thôi”, Trần Thanh nhún vai.
Rất nhanh sau đó, đồ ăn của bọn họ đã được mang tới, không chỉ như vậy, quản lý còn mang một chai La Romanee-Conti tới. Tuy loại rượu này không nổi tiếng bằng Lafite 82, nhưng giá lại đắt hơn.
Từ Tịnh Nhã và Nam Cung Yến là người sành sỏi, không ngờ rằng chỉ dựa vào một chiếc thẻ, lại có thể hưởng thụ được đãi ngộ như vậy.
Bữa cơm này rất vui vẻ, bởi vì những năng lượng mà Trần Thanh truyền tải khiến bọn họ không thể nào hiểu được người nhìn có vẻ tầm thường này rốt cuộc có lai lịch thế nào.
Sau khi ăn xong, hai bọn họ vốn dĩ còn muốn tiếp tục đi dạo phố, thế nhưng Trần Thanh lại phát hiện có người vẫn luôn theo dõi bọn họ. Vì vấn đề an toàn nên anh không đồng ý.
“Hứ, đang yên đang lành sao lại không cho bọn tôi đi dạo nữa chứ? Bọn tôi còn chưa ngắm đủ nữa”, Nam Cung Yến nổi giận với Trần Thanh.
“Không có gì, anh sợ bọn em mệt quá thì sẽ không tốt cho sức khỏe và da dẻ. Chúng ta nên về ngủ trưa vào lúc này. Đây mới là điều tốt nhất cho bản thân”, Trần Thanh lại không nói ra lý do, mà tự bịa ra để ứng phó.
Bọn họ không đồng tình với lý do này của Trần Thanh, nhưng Nam Cung Yến hiểu Trần Thanh. Tuy tên này thường xuyên nói chuyện thiếu cân nhắc, thế nhưng lúc gặp chuyện vẫn rất biết cách xử lý.
Sau khi đưa hai người tới biệt thự, Trần Thanh bảo Đường Võ tăng cường cảnh giác, sau đó liền rời khỏi.
Anh đã nhìn rõ được người theo dõi bọn họ rồi. Cho dù đối phương có ý đồ gì, anh đều phải tiêu diệt chúng từ lúc mới nhen nhóm.
Đó là một chiếc Santana vô cùng tầm thường, Trần Thanh hoàn toàn không hề ngần ngại mà trực tiếp đi tới chiếc xe đó.
“Này, ra đây”, Trần Thanh tiến đến, gõ lên cửa sổ, lạnh lùng nói.
“Làm thế nào đây? Hình như chúng ta đã bị phát hiện rồi”, hai người trong xe nhìn nhau, sau đó người đàn ông ngồi trên ghế lái liền bước xuống.
“Sao vậy? Có chuyện gì ư?”, người đó hỏi bằng bộ dạng ngây thơ.
“Anh muốn tự nói, hay là để tôi đánh thì mới chịu nói?”, Trần Thanh không vòng vo, châm một điếu thuốc lên rồi hờ hững nói.
“Anh có ý gì vậy? Chúng tôi đỗ xe ở đây thì ảnh hưởng tới anh sao?”, người đó cứng họng, tức giận nói.
Trần Thanh không muốn phí lời với gã, trực tiếp tới trước mặt đối phương, tóm lấy cổ của gã ta.
“Ư ư...”
Người đó ngây ra, gã ta không ngờ Trần Thanh lại bạo lực như vậy, không nói lời nào mà ra tay luôn.
Bị Trần Thanh bóp cổ, gã ta khó thở, ra sức vùng vẫy, thế nhưng lại không có sức lực để vùng ra.
Người đàn ông trên ghế lái phụ nhìn thấy liền sợ hãi, mau chóng xuống xe.
“Buông anh ấy ra, anh còn không buông ra, thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”, người đó liền sốt sắng nói.
“Tôi hỏi lại lần cuối, tại sao các người lại theo dõi chúng tôi?”, Trần Thanh vứt đối phương xuống dưới đất, hỏi bằng vẻ vô tình.
“Khụ khụ...”, sau khi người đàn ông đó được Trần Thanh thả ra, liền ho sặc sụa, thở gấp, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại được.
“Chúng tôi nói, là Ngô Hưng Khâm - cậu hai nhà họ Ngô bảo chúng tôi theo dõi anh, anh ấy nói là muốn xem thử thói quen hằng ngày của anh”, người đàn ông còn lại không dám giấu nữa, lập tức nói hết ra.
“Hóa ra là tên hề ấy, được rồi, cút đi, nếu còn để tôi phát hiện ra các người theo dõi, thì tôi sẽ không khách sáo nữa đâu”, Trần Thanh vừa nghe thấy, liền thở phào một hơi.
Sau đó anh lên xe bọn họ, lấy thẻ nhớ trong camera trên xe ra rồi bẻ gãy.
Bọn họ phẫn nộ nhưng không dám nói gì về hành vi tùy tiện của Trần Thanh. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Thanh rời khỏi.
Sau khi giải quyết được hai người này, Trần Thanh vẫn cảm thấy như là có người đang nhìn lén. Cảm giác này không còn rõ ràng như lúc trước, nhưng lại khiến Trần Thanh càng thêm cảnh giác.
Điều này cho thấy, người theo dõi anh chắc hẳn không phải người tầm thường.
Trần Thanh nhanh chóng nấp đi, đồng thời dùng đôi mắt xuyên thấu để quan sát xung quanh.
“Tìm thấy rồi, để xem là lần này ông còn có thể chạy đi đâu”, khi Trần Thanh nhìn sang cây đa lớn đối diện biệt thự, một hình bóng xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!