Cứ như vậy, trong vòng chưa đầy ba phút, cả hội trường chỉ còn mỗi Jerry là người duy nhất còn sót lại.
Không phải tất cả đều bị Trần Thanh giết, có một số người bị bắn chết bởi chính người của bọn họ.
“Mày... Mày là ma quỷ sao? A...”, Jerry gần như phát điên lên khi nhìn thấy điều này.
Súng trong tay gã ta điên cuồng bắn, nhưng đạn trong súng đã bắn hết từ lâu rồi, chỉ có tiếng rắc rắc liên tục đập vào nòng súng.
“Nói đi, tên đầu sỏ phía sau là ai? Nếu nói ra, tao còn có thể để cho mày chết một cách thanh thản, bằng không, tao sẽ cho mày biết mùi vị sống còn không bằng chết”, vẻ mặt Trần Thanh vô cùng bình tĩnh, anh chắp hai tay ra sau nói.
...
Mười phút sau, Trần Thanh để cho gã ta chết một cách nhẹ nhàng.
Quả nhiên nằm trong dự đoán của anh, nhiệm vụ này là do người ở thành phố Nam Hải yêu cầu, nhưng kẻ đứng sau lại giấu diếm thân phận, đến Huyết Hồ cũng không hề biết.
Trần Thanh gọi điện thoại cho Hồ Lục Chỉ đến xử lý mọi việc ở đây.
Sau khi ông ta đến đây thì lập tức ngẩn người ra.
Bởi vì cảnh tượng lúc này chẳng khác gì là một chiến trường nhỏ, ngay cả Hồ Lục Chỉ vốn đã quen với cảnh chết chóc thế này còn cảm thấy hơi buồn nôn.
Huống hồ là những người mà ông ta mang đến, càng không thể chịu nổi, một số người đã phải chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
“Hãy dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi, ngoài ra còn một vài xác chết cách đây hai kilomet cũng cần phải xử lý”.
Bây giờ, Trần Thanh cũng không còn ai có thể dùng được, chỉ có thể tìm ông ta mà thôi.
Hơn nữa, Hồ Lục Chỉ này không phải là loại người chỉ biết bằng lòng với thực tại, nếu ông ta có thể thay anh làm tốt tất cả mọi việc, vậy sau này có thể bồi dưỡng ông ta một cách thật tốt.
“Vâng, Trần Gia”, trước đây, Hồ Lục Chỉ chỉ biết Trần Thanh là người đánh nhau rất giỏi, nhưng không ngờ được anh lại lợi hại đến mức này. Điều này thật sự khiến ông ta hoàn toàn phục sát đất.
Từ cách xưng hô có thể thấy rằng Hồ Lục Chỉ đã thừa nhận Trần Thanh.
Còn về phần Trần Thanh, anh không hề quan tâm đến việc Hồ Lục Chỉ gọi mình như thế nào.
Nếu đã có ông ta xử lý chuyện này rồi thì anh cũng không còn lý do gì để ở lại đây nữa, nên anh đã lập tức rời đi.
Sau khi Trần Thanh rời đi, Hồ Lục Chỉ và người của ông ta đều thở phào nhẹ nhõm.
“Lục gia, Trần Gia này là ai vậy? Thật quá đáng sợ rồi. Có cảm giác như là chúng ta và anh ta “chơi” không cùng một đẳng cấp”, một đàn em của Hồ Lục Chỉ lập tức hỏi.
“Đó là người mà chúng ta không có khả năng dây vào. Nếu có thể theo cậu ta, sau này chúng ta chắc chắn sẽ giàu to thôi”, Hồ Lục Chỉ nhìn chăm chăm về hướng mà Trần Thanh rời đi, trầm giọng nói.
“Thông báo cho mọi người biết, từ nay về sau, người của chúng ta phải biết nhìn xa trông rộng, nếu ai dám đắc tội đến ‘Trần Gia’ thì đừng trách sao tôi không khách khí”, Hồ Lục Chỉ căn dặn đám đàn em của mình.
Ông ta sợ người của mình có mắt không tròng mà chọc phải ‘Hổ’, đến lúc đó lại liên lụy đến ông ta thì nguy.
“Vâng!”, sau khi đám đàn em nghe thấy lời của Hồ Lục Chỉ, trong lòng đều không khỏi chấn động.
“Làm việc thôi”, Hồ Lục Chỉ cảm thấy không yên tâm, sau đó, ông ta gửi một bức ảnh vào nhóm cho tất cả đàn em và đính kèm theo mệnh lệnh của mình.
Trần Thanh làm xong chuyện này liền trực tiếp trở về biệt thự, anh cảm giác được Thuần Dương Vô Cực Công của mình sắp đột phá lên tầng thứ hai rồi.
Thuần Dương Vô Cực Công khác với những chiêu thức khác, bản thân anh cũng không biết sức mạnh hiện tại của mình đang ở mức nào, lúc ở tầng thứ nhất đã đạt tới cảnh giới thiên tiên, nếu đột phá đến tầng thứ hai, e rằng sức mạnh có thể sánh ngang với thiên tiên đại thành, hay thậm chí là thiên tiên đại viên mãn.
Tuy nhiên, anh luôn cảm thấy mình thiếu thời cơ để lên được bước đột phá này.
Quả nhiên là nó vẫn còn thiếu một chút.
Ngày hôm sau, Trần Thanh thu lại chiêu thức rồi đứng dậy, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Vốn tưởng rằng mình có thể bứt phá nhưng không ngờ nó vẫn còn thiếu một chút.
Xem ra, việc tu luyện này thật sự không thể gấp gáp được.
Nhưng mà, tu luyện cả một đêm này cũng không phải là vô dụng, anh cảm giác mình đã đạt tới cảnh giới rồi, hiện tại sức mạnh của anh, ngay cả đối phó với những nhà võ thuật thiên tiên kỳ cựu kia, anh cũng có tự tin đánh bại.
“Chào buổi sáng nhé hai người đẹp! Tối hôm qua ngủ ngon chứ?”, Trần Thanh từ trong sân tập thể dục trở về phòng khách thì thấy Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã đã dậy rồi.
Nam Cung Yến mặc một chiếc váy màu vàng tơ, lộ ra hai bên đùi trắng nõn nà, khiến anh nhìn không chớp mắt.
Phải biết là Nam Cung Yến chưa bao giờ ăn mặc như thế cả, hôm nay không biết chuyện gì đã xảy ra.
Còn Từ Tịnh Nhã mang một chiếc váy dài màu be, che đi dáng người tuyệt vời của mình, nhưng lại toát ra khí chất trầm tĩnh và trí tuệ, khiến Trần Thanh cũng thầm gật đầu.
“Cũng tạm, hôm nay tôi không đi làm, tôi cũng đã xin nghỉ phép cho anh rồi. Anh hãy đi mua sắm cùng chúng tôi. Chắc anh không có ý kiến gì chứ?”
“Thật vinh dự cho anh khi được cùng hai người đẹp đi mua sắm. Tất nhiên là tôi đồng ý rồi”, Trần Thanh nhanh nhảu đáp.
“Như vậy còn tạm được”, Nam Cung Yến gật đầu, rất hài lòng với câu trả lời của anh.
Cô không phải là người có ý nghĩ nông nổi, Trần Thanh rất có bản lĩnh, gần đây, cô luôn cảm thấy có người theo dõi mình, nhưng lần nào cũng không phát hiện ra được, vì vậy để an toàn thì đem Trần Thanh đi theo là một lựa chọn sáng suốt.
Sau khi ăn xong, Trần Thanh lái một chiếc ô tô mới từ gara ra, còn chiếc xe tối hôm qua, Đường Võ đã đưa nó đi sửa.
“Hai người đẹp muốn đi mua sắm ở đâu?”, Trần Thanh hỏi sau khi lái xe ra ngoài.
“Đến Hạo Thiên Plaza trước đi”, mặc dù Nam Cung Yến rất say mê với công việc, nhưng mua sắm là bản chất của phụ nữ, vì thế cô ấy đương nhiên biết nơi nào là thiên đường của mua sắm rồi.
“Đi thôi, hai người ngồi cho vững vào nhé”, Trần Thanh gật đầu, sau đó lái xe về phía Hạo Thiên Plaza.
Khi đến đây, anh nghĩ rằng hai người họ chỉ đi thăm quan, còn anh chỉ cần đi theo phía sau bọn họ là được rồi.
Nhưng kết quả là không phải như vậy, sau khi hai người đến trung tâm thương mại, bọn họ bắt đầu bật chế độ nghiện mua sắm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!