“Tam gia? Tam gia nào?”, Trần Thanh thoáng sửng sốt hỏi.
“Lý Tam Đa, Lý tam gia”, Giang Viễn Chinh đáp.
Nét mặt Hứa Mỹ Tình và các cô gái đều thay đổi, bởi cho dù là bọn họ cũng đã từng nghe qua danh tiếng của Lý Tam Đa, đó là một tên xã hội đen, nghe nói hắn tâm tính ác độc ra tay tàn bạo, dưới trướng có rất nhiều huynh đệ, không hề dễ chọc.
“Là vậy à, vậy được, anh bảo hắn tới đi, tôi sẽ đợi hắn ở đây”, Trần Thanh nghe cái tên này có chút quen tai, suy nghĩ một hồi có lẽ là một trong những thế lực của giới xã hội đen Nam Hải mà Tô Hồng Mị đã từng nhắc tới.
Nhưng ngay đến cả Triệu Ngũ gia và Hồ Lục Chỉ đều cúi đầu xưng thần với anh thì Lý Tam Đa hắn càng không cần phải nói đến.
“Cái gì?”, Giang Viễn Chinh nghe vậy còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Hứa Mỹ Tình và những người khác cũng bắt đầu lo âu, dù gì đó cũng là một tên xã hội đen, không đùa được đâu.
“Trần Thanh, được rồi, như thế này đi, làm ầm lên không ai có lợi cả”, Hứa Mỹ Tình mặc dù cũng không muốn bỏ qua cho tên này nhưng cô không thể khiến Trần Thanh phải đứng ra chịu trách nhiệm được.
Giang Viễn Chinh tất nhiên không thực sự nguyện ý gọi Lý Tam Đa tới, hắn ta cùng Lý Tam Đa nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ anh trả tiền tôi ra sức, hơn nữa đối phương cũng sẽ không đích thân ra tay, làm sao mà hắn ta gọi đến được chứ.
Do đó khi Hứa Mỹ Tình đã ngỏ lời cầu xin thì hắn ta cũng không cần phải cứng miệng nữa, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Đợi hắn ta quay trở về tìm Lý Tam Đa, đến lúc đó nhất định sẽ khiến Trần Thanh phải quỳ xuống trước mặt hắn, hung ác dạy dỗ tên khốn này một trận.
“Vậy được, nếu chị Mỹ Tình đã thay anh cầu xin, vậy tôi tạm thời sẽ bỏ qua cho anh, nếu để tôi biết được anh có ý định động tới người đẹp bộ phận quan hệ xã hội của công ty chúng ta, tôi chắc chắn sẽ khiến đời này của anh không thể đứng lên được nữa”.
Trong mắt Trần Thanh lóe lên một tia lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
“Hừ”, Giang Viễn Chinh lần này không nói thêm lời nào thô bạo nữa, hắn ta hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ nhịn xuống cơn đau ở hai chân, chậm rãi đứng lên, dựa vào tường khó khăn từng bước rời khỏi phòng quan hệ xã hội.
“Oa, anh Thanh, anh thật là quá ngầu”.
“Anh Thanh, cảm ơn anh nhiều lắm, lúc trước chúng tôi không biết đã bị hắn ta ức hiếp bao nhiêu lần rồi”.
“Tôi biết anh Thanh là người tốt nhất mà”.
Những cô gái trong bộ phận quan hệ xã hội cô một câu, tôi một tiếng, toàn bộ đều là ánh mắt sùng bái.
Trần Thanh lập tức đỏ mặt, yêu tinh các cô đúng là quá... yêu tinh rồi.
“Được rồi, đừng làm ồn nữa”, Hứa Mỹ Tình thấy những cô gái này quá sức điên cuồng, không biết phải làm thế nào chỉ có thể kêu dừng lại.
“Trần Thanh, Giang Viễn Chinh người này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, hôm nay đắc tội với hắn ta, e rằng những ngày tháng sau này của cậu sẽ khó sống đấy”.
“Hơn nữa, Lý Tam Đa kia cũng không phải người dễ chơi, hắn ta là xã hội đen, nghe nói có rất nhiều thuộc hạ dưới trướng”.
Hứa Mỹ Tình lo lắng nói.
Những người khác vừa nghe được lời này, toàn bộ đều lộ ra biểu cảm lo lắng, rõ ràng họ vừa vui vẻ nói cười vậy mà lại quên đi những nguy hiểm này.
“Yên tâm, không có chuyện gì đâu, tôi cũng không phải là người ăn chay”, Trần Thanh xua tay, biểu hiện không có vấn đề gì.
Sau khi an ủi nhóm yêu tinh của phòng quan hệ xã hội, Trần Thanh mới đi tới phòng làm việc của Nam Cung Yến.
Buổi tối anh sẽ tới nhà Hồ Tiểu Nhạc sau khi tan sở, hiển nhiên phải đi điểm danh trước, thuận tiện hỏi thăm tình hình của Giang Viễn Chinh.
Kết quả là ngay khi Trần Thanh bước tới cửa phòng làm việc của Nam Cung Yến liền nghe được bên trong truyền ra tiếng đập bàn.
“Chủ tịch Nam Cung, tôi nói cho cô biết, nhanh chóng khai trừ tên Trần Thanh đó cho tôi, nếu không thì cô sẽ phải hối hận đó”, giọng nói của Giang Viễn Chinh vọng ra, Trần Thanh tức khắc nhíu chặt lông mày.
Anh không nghĩ tới vừa mới bị anh dạy cho một trận xong, hắn ta liền chạy tới gây rắc rối với vợ của mình, xem ra là vẫn chưa sợ.
Trần Thanh lập tức muốn đẩy cửa đi vào, kết quả lại bị Ninh Tĩnh ngăn lại.
“Ôi chao, đại thiếu gia của tôi, anh đừng vào, bên trong sắp đánh nhau rồi”, Ninh Tĩnh thấy Trần Thanh tiến lại gần, vội vàng bước lên chặn lại.
“Chuyện gì thế? Một phó chủ tịch như Giang Viễn Chinh lại dám nói chuyện với Tiểu Yến như vậy”, Trần Thanh tò mò hỏi.
“Ôi, Giang Viễn Chinh này là con trai của ông cụ Giang, nguyên lão của công ty, ông cụ Giang lúc đầu là người đã cùng chủ tịch hội đồng quản trị gây dựng lên công ty này, bởi vậy cho dù là chủ tịch Nam Cung cũng không dám quở trách hắn ta”.
Ninh Tĩnh nói tới đây thì khuôn mặt tràn ngập khinh thường.
“Ồ, thì ra là một tên dựa vào người nhà mà thăng tiến, nếu bố hắn ta đã không dạy dỗ được vậy thì để tôi dạy”.
Trần Thanh sắc mặt nghiêm túc, lập tức mở cửa bước thẳng vào.
Hai người đang đứng trong phòng là Nam Cung Yến và Giang Viễn Chinh đồng loạt nhìn về phía cửa, thấy Trần Thanh tới, Nam Cung Yến có chút hoảng loạn, cô biết rõ tính tình của anh, ngộ nhỡ anh lại hành động theo cảm tính thì sợ rằng việc này càng khó xử lý hơn.
Mà Giang Viễn Chinh hoàn toàn trái ngược, sau khi thấy Trần Thanh, hắn ta trước tiên cảm thấy toàn thân đau đớn, sau đó liền trở nên vui mừng.
“Tiểu Yến, chính là tên khốn này, vừa rồi lại dám đánh tôi, hơn nữa còn bắt tôi quỳ xuống, loại côn đồ này nhất định phải bị khai trừ”, Giang Viễn Chinh nhìn chằm chằm Trần Thanh với vẻ mặt tự mãn, hắn ta không tin, Nam Cung Yến sẽ vì một tên nhân viên quèn mà đắc tội với mình.
“Xem ra anh thực sự không muốn đôi chân kia nữa”, trên mặt Trần Thanh lộ ra một tia lạnh lùng, trong giây lát anh đã bước tới trước mặt Giang Viễn Chinh, liền muốn ra tay.
“Trần Thanh, dừng tay”, Nam Cung Yến vừa thấy dáng vẻ này của anh thì đã biết là mọi việc hỏng bét, cô vội vàng mở miệng ngăn lại.
“Đừng lo lắng, chỉ là một tên đốn mạt, sẽ không có chuyện gì đâu”, Trần Thanh không để ý mà nói với cô.
“Trần Thanh, nể mặt tôi, đừng ra tay ở công ty”, Nam Cung Yến cũng đã chán ngấy tên Giang Viễn Chinh này rồi, chỉ là cô lại không thể động chạm tới hắn ta, chỉ có thể cảnh cáo bằng lời nói nhưng hiệu quả cực thấp.
Nghe được lời này của Nam Cung Yến, Trần Thanh lập tức vui vẻ, không được ra tay ở công ty, vậy cũng có nghĩa là, trừ công ty ra, anh có thể dạy dỗ tên kia ở những chỗ khác.
“Quá bừa bãi rồi, Tiểu Yến, nếu như cô không đuổi hắn đi, tôi nhất định sẽ tìm chủ tịch hội động quản trị”, Giang Viễn Chinh tức giận tới cực điểm, không ngờ Trần Thanh ngay trước mắt Nam Cung Yến còn muốn đánh hắn ta.
“Phó giám đốc Giang, không phải là tôi không muốn khai trừ anh ta, mà là tôi không có quyền hạn ấy, hay là ông đi tìm ông nội tôi, để ông đuổi anh ta đi?”, Nam Cung Yến vừa nghe vậy thì lập tức đá trái bóng cho ông nội mình.
Phải biết rằng, lúc đầu người đồng ý mối hôn sự này chính là ông nội cô.
“Cái này...”, Giang Viễn Chinh nghe đến đây thì ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!