“Khụ khụ... làm gì có, tôi và Hồ Tiểu Nhạc rất trong sáng, huống hồ tôi đã có vợ rồi, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ”.
Trần Thanh lắc đầu nói rất chắc chắn.
“Ồ... cậu định nói rằng chủ tịch Nam Cung là vợ của cậu chắc”, Hứa Mỹ Tình nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trần Thanh, lập tức che miệng cười khúc khích.
“Được rồi mà”, Trần Thanh nhún vai, nói thật mà không ai thèm tin, sự tin tưởng cơ bản nhất giữa người với người đâu mất hết rồi?
Trần Thanh nhàn rỗi làm việc ở bộ phận quan hệ xã hội, kết quả sau khi sắp tan ca buổi trưa thì có một người đàn ông trung niên đột nhiên đến bộ phận của anh.
“Trưởng phòng Hứa, đem theo hai nhân viên cùng tôi đi tiếp vài vị khách”, người đàn ông trung niên vừa đến bộ phận quan hệ thì nhìn thấy Hứa Mỹ Tình chuẩn bị tan ca đi ăn cơm, ông ta lập tức không khách khí gì mà ra lệnh.
“Phó tổng giám đốc Giang, anh có phải hiểu lầm ý nghĩa của hai từ “quan hệ” rồi không? Chúng tôi là bộ phận quan hệ xã hội, không phải bên chuyên đi tiếp rượu khách hàng, vậy nên, xin anh hãy tôn trọng chúng tôi một chút!”
Nghe thấy lời của Giang Viễn Chinh, sắc mặt của Hứa Mỹ Tình lập nên khó coi, lập tức phản bác.
“Còn nữa, bây giờ là thời gian nghỉ trưa, nếu có việc gì, buổi chiều tính sau”.
Hứa Mỹ Tình mặc kệ sắc mặt dần trở nên tím tái vì tức giận của Giang Viễn Chinh, tiếp tục nói.
“Cô...”
Nghe thấy mấy lời phản bác của Hứa Mỹ Tình, sắc mặt Giang Viễn Chinh vô cùng khó coi, hắn ta nhìn khuôn mặt thanh tú của Hứa Mỹ Tình, hận không thể trực tiếp đè cô ấy xuống.
“Hứa Mỹ Tình, cô chỉ là một trưởng phòng cỏn con mà dám đối đầu với tôi?”, Giang Viễn Chinh gằn giọng, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Phó tổng Giang, bây giờ tan ca rồi, cho dù chủ tịch yêu cầu tôi làm việc tôi cũng không làm, chưa kể công việc này không thuộc về bộ phận chúng tôi”, Hứa Mỹ Tình cũng không chịu thua mà vặn lại.
“Được lắm, cô đúng là lợi hại”, khuôn mặt Giang Viễn Chinh trở nên vặn vẹo, hừ lạnh nói: “Đây là việc của công ty, hơn nữa hợp đồng này cực kỳ quan trọng, nếu như chậm trễ, đến lúc ấy cô sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm”.
Nghe thấy Giang Viễn Chinh đổ toàn bộ trách nhiệm nên đầu mình, Hứa Mỹ Tình thật sự cạn lời, mặc dù cô ấy không muốn cấp dưới của mình tham gia vào chuyện này, nhưng nếu hợp đồng này thật sự quan trọng, cô cứ như vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của công ty hay sao?
“Ôi, chó mèo ở đâu lại chạy đến bộ phận chúng ta sủa loạn lên thế này?”
Khi Hứa Mỹ Tình còn đang do dự cho nên đồng ý hay không thì một giọng nói lãnh đạm truyền đến từ phía sau.
“Cậu là ai?”, Giang Viễn Chinh không ngờ lúc này rồi lại có người dám đứng ra, sắc mặt hắn ta liền trở nên lạnh lùng.
“Tôi là Trần Thanh, là một nhân viên của phòng quan hệ xã hội, hay là tôi đi cùng anh nhé?”, Trần Thanh tươi cười nói.
“Hừ, một nhân viên vô danh như cậu cũng dám lên tiếng ở đây à, cút ra xa một chút... không thì tôi sẽ làm cho cậu mất công việc này bất cức lúc nào đấy”, Giang Viễn Chinh biết được Trần Thanh chỉ là một nhân viên quèn, có chút tự đắc nói.
“Anh chỉ là một phó tổng mà thôi, có tư cách gì để sa thải tôi? Còn nữa, anh kiêu ngạo như vậy, bố anh có biết việc này không?”, Trần Thanh hỏi.
“Nhóc con, có tin là tôi sẽ gọi bảo vệ ném cậu ra ngoài ngay bây giờ hay không?”, sắc mặt Giang Viễn Chinh tái mét, trong công ty này lại dám có người muốn đối đầu với hắn ta, đúng là không biết sống chết mà.
Vốn dĩ Hứa Mỹ Tình muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy lời này thì lập tức im lặng.
Cô ấy biết Trần Thanh trước đây là người của đội bảo vệ, muốn yêu cầu bảo vệ ném anh ra ngoài, đúng là chỉ có Giang Viễn Chinh mới nghĩ ra được.
Có điều, Giang Viễn Chinh vừa mới đi công tác trở về, e rằng vẫn chưa biết được những việc trọng đại mà Trần Thanh đã làm kia, đặc biệt là việc lần trước Vạn Quế Chi đem người đến niêm phong công ty, nếu không có Trần Thanh ở đây thì sợ rằng công ty thật sự xong đời rồi.
Vì vậy, Hứa Mỹ Tình cũng không lo lắng lắm về việc Trần Thanh sẽ bị thiệt.
“Nếu đã như vậy, tôi có nên cho anh một lí do không? Không thể vì tôi cãi lại anh hai câu mà anh cho người ném tôi ra ngoài đấy chứ”.
Trần Thanh nở nụ cười, dần đi đến chỗ Giang Viễn Chinh.
“Cậu... cậu muốn làm gì?”, Giang Viễn Chinh tuy rằng khá to cao nhưng thân thể lại rất yếu, đối diện với một Trần Thanh mạnh mẽ như vậy, trong lòng hắn ta có chút chấn động.
“Đương nhiên là cho anh một lý do rồi”, Trần Thanh giơ tay ra, trực tiếp tát lên mặt Giang Viễn Chinh một cái.
Bốp....
Một âm thanh vô cùng bắt tai vang lên, thân hình nặng hơn 100kg của Giang Viễn Chinh trực tiếp bị tát bay ra ngoài.
“A... mày... mày lại dám tát tao? Mày chết chắc rồi”, Giang Viễn Chinh không ngờ Trần Thanh lại thật sự dám đánh mình.
Hắn ta cảm thấy một nửa khuôn mặt mất đi cảm giác, đầu kêu ong ong, sắp bị chấn thương não đến nơi rồi.
“Ừm, hiện giờ anh có thể gọi người lên được rồi, lí do tôi đã cho anh rồi đấy”, Trần Thanh nói xong, giơ tay kéo một cái ghế, thoải mái ngồi xuống.
“Đồ khốn, tao sẽ làm cho mày cả đời này không tìm được công việc nữa”, Giang Viễn Chinh nhổ ra một đống máu kèm theo răng, tức giận gào lên.
“Ôi anh làm tôi sợ quá, làm thế nào bây giờ”, Trần Thanh lập tức giả bộ sợ hãi.
“Nếu muốn tao bỏ qua cho mày cũng được thôi, bây giờ mày quỳ xuống cầu xin tao, tự tát mình 100 cái, mỗi lần tát nói một câu, tôi sai rồi lần sau tôi không dám nữa... nếu như thế thì tao sẽ tha cho”.
Giang Viễn Chinh khi nghe thấy lời này cho rằng Trần Thanh thật sự sợ mình, lại tiếp tục kiêu ngạo nói.
“Được, cứ làm vậy đi”, Trần Thanh gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt Giang Viễn Chinh.
Nghe thấy lời của Trần Thanh, Giang Viễn Chinh ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười tàn nhẫn nhìn vào anh.
Mà đám nhân viên nữ trong bộ phận quan hệ nghe thấy lời của Trần Thanh thì có chút thất vọng, họ nghĩ rằng Trần Thanh sẽ ra tay và giúp họ đòi lại công bằng.
Xét cho cùng, trong công ty này, vị trí của bộ phận quan hệ xã hội có chút nhạy cảm, có nhiều lúc, bọn họ sẽ bị đem đi tiếp rượu khách hàng.
Trong một thời gian dài, bọn họ chỉ có thể bấm bụng chịu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!