“Được rồi, cô gái xinh đẹp ơi, tôi đến đây”, Ngụy Cường nói đến đây thì hai mắt phát sáng hết cả lên rồi lập tức nhào về phía Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến giờ phút này vô cùng tuyệt vọng, cô không ngờ mình chỉ tham gia một tiệc rượu mà lại gặp phải chuyện như thế này.
Nếu sớm biết thế này thì không bằng cho tên xấu xa kia “lợi dụng” một chút. Ít nhất bây giờ cô cũng không thấy chán ghét anh nữa.
“Rầm...”
Đúng lúc Nam Cung Yến đang suy nghĩ linh tinh thì có một tiếng động lớn vang lên.
“Aaaa...”
Cùng với đó là một tiếng hét vô cùng thảm thiết truyền đến tai cô.
Nam Cung Yến ngạc nhiên đến mức mở to cả hai mắt lên, rồi trong tầm mắt cô hiện ra một hình bóng quen thuộc.
Nhìn thấy Trần Thanh bước vào như một vị thần thì Nam Cung Yến lập tức cảm thấy bình tĩnh lại.
Cô biết, chỉ cần người đàn ông này đến thì mình chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
“Tên khốn, cậu là ai mà lại dám đánh ông đây? Cậu biết tôi là ai không?”, Ngụy Cường vốn còn muốn yêu thương người con gái làm hắn ta phải xao động này, thế nhưng hắn ta còn chưa động được vào người cô thì đã bay ra ngoài.
“Tên nhóc này, cậu thế mà lại dám đánh cậu chủ Ngụy, không ai cứu được cậu đâu”, Vu Đại Đầu nhìn thấy Ngụy Cường bị người ta một phát đá bay ra ngoài thế thì đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cậu chủ Ngụy là người mà ông ta đích thân mời đến, nếu cậu chủ xảy ra chuyện gì thì ông ta cũng xác định.
“Tôi là người ông không dây vào được đâu, ông trong mắt tôi cũng chỉ như một người chết mà thôi”, Trần Thanh bước nhanh đến chỗ Nam Cung Yến rồi cởi áo khoác ngoài của mình ra choàng lên vai cho cô.
“Đừng sợ, anh đến rồi”, Trần Thanh dùng ánh mắt dịu dàng an ủi cô.
“Ừ”, Nam Cung Yến cả người không còn chút sức lực nào, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông như một vị thần trước mặt, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Đây là một người có thể vì cô mà đắc tội với cả thế giới, cho nên cô không sợ gì cả.
“Chú Nguyên, giúp cháu giết chết tên nhóc này đi”, Ngụy Cường đứng lên rồi tức giận hét lớn.
Theo tiếng hét của hắn ta thì một bóng người đã lao vụt đến bên cạnh.
Đây là một ông cụ mặc bộ đồ nhà Thanh, chỉ là sắc mặt ông ta lúc này không được tốt lắm.
“Cậu nhóc, tôi cho cậu một cơ hội, tự chặt đứt tay chân mình thì coi như tôi tha cho cậu một mạng”, Ngụy Nguyên nói với Trần Thanh một cách thách thức.
“Chú Nguyên, không những cháu muốn chặt đứt tay chân của hắn mà cháu còn muốn chặt đứt “cậu em” của hắn ta nữa”, Ngụy Cường thấy chú Nguyên - người hộ vệ của mình đến thì nói một cách dứt khoát.
Đúng lúc này thì Trần Thanh quay đầu lại nhìn ba người bọn họ một cái.
Khi anh nhìn thấy Ngụy Nguyên thì nhướng nhướng mi.
Bởi vì thực lực của ông ta còn mạnh hơn Cố Ngôn trước đây, chắc là một thiên tiên võ giả. Một tên công tử bột như Ngụy Cường mà lại có một người hộ vệ là thiên tiên võ giả, xem ra thân phận của hắn ta cũng không tầm thường.
“Cắt “cậu em”, không tệ đâu, đúng là một ý kiến hay”, Trần Thanh gật đầu, nói một cách tán đồng.
“Haha, tên nhóc, xem như cậu biết điều”, Ngụy Cường nghe thấy lời nói này của Trần Thanh thì cười một cách đắc ý, chắc hẳn là hắn ta nghĩ Trần Thanh biết sợ rồi.
“Đúng thế, chặt đứt “cậu em” của cậu là còn nhân nhượng cho cậu rồi đấy, cậu phải biết là một cọng tóc của cậu chủ Ngụy đây còn đáng giá hơn cả gia tài của cậu đấy, thế mà cậu dám đánh cậu chủ Ngụy thì thật sự là chán sống rồi mà”, Vu Đại Đầu chống nạnh nói như vũ bão.
Chỉ có Ngụy Nguyên là nhăn mày, bởi vì đối phương thực sự quá bình tĩnh, hơn nữa ông còn cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm chưa từng có.
“Một tên công tử bột, một con chó, giết mấy người tôi còn sợ bẩn tay nữa là”, Trần Thanh cười rồi lạnh nhạt nói: “Nếu đã như thế thì thôi, thỏa theo nguyện vọng mà cắt đứt “cậu em” của mấy người vậy”.
“Cái gì?”, Ngụy Cường và Vu Đại Đầu nghe được thì trợn trừng cả mắt lên.
Ngay cả Ngụy Nguyên cũng cảm thấy tức giận bừng bừng, mình là một thiên tiên võ giả, đi đến đâu cũng được người ta tôn trọng thế mà bây giờ lại bị khinh thường như thế này.
“Tên nhóc này, cậu giỏi lắm, tôi lại muốn nhìn thử xem cậu làm thế nào để cắt đứt được “cậu em” của cậu chủ Ngụy”, Ngụy Nguyên lúc này thực sự tức giận, ông ta trực tiếp xoay người tung một cú đấm về phía Trần Thanh.
“Chú Nguyên, để hắn ta hiểu rõ thế nào gọi là người có sức mạnh đi”, Ngụy Cường nhìn thấy chú Nguyên ra tay thì hưng phấn đến nỗi hai mắt phát sáng, hét lớn.
“Rác rưởi”.
Trần Thanh lạnh nhạt nói, rồi chậm rãi nhấc chân lên.
“Bịch...”
Ngụy Nguyên bị Trần Thanh dùng tốc độ nhanh hơn đá bay ra ngoài, đập mạnh vào tường rồi mới từ từ trượt xuống.
“Phụt...”
Ông ta phun ra một ngụm máu rồi nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt kinh ngạc.
“Cậu là thiên tiên võ giả”.
Ngụy Nguyên vừa nói thế thì Ngụy Cường đã trợn trừng hai mắt, nhà họ Ngụy của hắn là dòng dõi võ thuật nên tất nhiên là hắn ta hiểu được thiên tiên võ giả là gì, không thể nào ngờ được rằng Trần Thanh thế mà lại là một thiên tiên võ giả.
Vu Đại Đầu không hiểu thiên tiên võ giả là gì, nhưng hiện giờ ông ta hiểu rõ một điều, chính là mình sắp thảm rồi.
“Sao có thể? Tôi thấy cậu mới chỉ khoảng 20 tuổi, sao có thể là thiên tiên võ giả được cơ chứ?”, Ngụy Nguyên nhìn Trần Thanh chằm chằm rồi hỏi với vẻ không dám tin.
“Ha, ông không dám tin không có nghĩa là không có, điều này chỉ chứng tỏ là tư chất thiên tiên võ giả của ông kém, có tu luyện cả đời may ra mới bước chân vào được hàng ngũ này”, Trần Thanh thu chân lại rồi lạnh nhạt nói.
Những lời này của Trần Thanh làm ông ta cảm thấy xấu hổ, vốn dĩ ông ta còn luôn tự hào mình là thiên tiên võ giả thì cao hơn người khác một bậc, nhưng hôm nay lại bị một phát đạp của người ta phá nát mộng tưởng.
“Mày... mày muốn làm gì?”, Ngụy Cường nhìn Trần Thanh đang tiến lại gần thì hỏi với sự hoảng loạn.
“Anh muốn làm gì tôi thì tôi làm lại như thế với anh, rất công bằng mà”, Trần Thanh đi đến bên cạnh Ngụy Cường rồi lạnh nhạt nói.
“Mày dám sao, nếu mày dám làm gì tao thì nhà họ Ngụy chúng tao sẽ không tha cho mày đâu”, Ngụy Cường bị dọa đến ngốc luôn rồi, hắn ta chỉ là một tên công tử bột thích ăn chơi lêu lổng chứ thực sự chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này.
“Cậu nhóc, tôi thừa nhận tư chất thiên tiên võ giả của cậu rất cao, nhưng đừng có nghĩ cậu là thiên tiên võ giả thì có thể thoải mái đắc tội người khác, nhà họ Ngụy cậu không dây vào được đâu, cậu tốt nhất là nghĩ cho thật kĩ”.
Lúc này Ngụy Nguyên mới hoàn hồn lại từ trong bất ngờ ban nãy, ông ta thấy Trần Thanh muốn ra tay thì nói một cách bực bội.
Vốn Ngụy Cường bị đánh cũng là do ông ta không bảo vệ tốt, nếu mà hắn ta thực sự bị cắt hai chân, hai tay, cả “cậu em” nữa thì coi như ông ta mất việc rồi, không những thế ông ta còn sợ sẽ bị trừng phạt theo gia pháp.
“Ồ, sao tôi lại không dây vào được chứ?”, Trần Thanh cười rồi lập tức giẫm mạnh vào một chân của Ngụy Cường.
“Răng rắc...”