Nam Cung Yến không ngờ lại có lúc rơi vào tình huống thế này, nhất thời làm đôi mày thanh tú của cô phải nhíu lại, nhưng vì doanh số, cô chỉ đành chịu đựng cho qua.
"Vị này chính là cậu chủ nhà họ Ngụy, gia tộc đứng đầu ở thành phố Vân Hải, cậu Ngụy Cường", Vu Đại Đầu mang vẻ nịnh hót giới thiệu với Nam Cung Yến.
"Cậu chủ Ngụy Cường, vị này là cô Nam Cung Yến, người đẹp nhất thành phố Nam Hải chúng tôi, hai vị đều là người người trẻ tuổi, nên giao thiệp một chút".
Sau khi nói xong, Vu Đại Đầu lui về sau mấy bước, nhường chỗ lại cho Nam Cung Yến và Ngụy Cường.
"Xin chào, cô Nam Cung, cô đẹp quá, là người đẹp nhất trong những người phụ nữ tôi từng gặp", trong mắt Ngụy Cường lộ ra vẻ si mê, hắn ta định vươn tay ra chạm vào Nam Cung Yến.
"Cậu chủ Ngụy, mong anh tự trọng", Nam Cung Yến lùi về phía sau, gương mặt bỗng chốc lạnh lẽo.
"Haha, nếu cô Nam Cung không thích nghi thức chào hỏi hôn tay phương tây này, vậy thì đành miễn thôi. Nào, mời ngồi", Ngụy Cường có chút ngớ ra, nhưng sau đó hắn ta lại nhanh chóng mỉm cười, đưa tay mời Nam Cung Yến ngồi.
Vốn là Nam Cung Yến định quay người rời đi, nhưng nghĩ đến công ty cô không thể không ngồi xuống.
Thấy Nam Cung Yến ngồi xuống, Ngụy Cường mới cười híp mắt bước qua.
"Cô Nam Cung, nào, lần đầu gặp mặt, tôi mời cô một ly", trên mặt Ngụy Cường tươi cười, cầm hai ly rượu lên đưa cho Nam Cung Yến một ly.
"Tôi không biết uống rượu, thôi thì tôi lấy tra thay rượu, kính anh một ly", vẻ mặt Nam Cung Yến miễn cưỡng, sau đó đó bưng tách trà trên bàn lên uống.
"Cô Nam Cung không nể mặt tôi à, vậy thì mời cô Nam Cung về cho", vẻ mặt Ngụy Cường khó chịu, đặt mạnh ly rượu lên bàn.
Nam Cung Yến vừa nhìn đã thấy không ổn rồi, nhưng cô cũng không thể vì doanh số mà bán mình được.
Hơn nữa, Ngụy Cường này rõ ràng không có ý tốt, nếu như mình uống ly rượu đó thật, e rằng muốn đi cũng không đi được nữa.
"Cậu chủ Ngụy, tôi thật sự không biết uống rượu", Nam Cung Yến đương nhiên cũng không thể bỏ đi mặc kệ được, lúc này, cô miễn cưỡng mỉm cười đáp.
"Nếu không uống rượu được cũng đành chịu, cô Nam Cung uống trà đi", Ngụy Cường đương nhiên không thể để "báu vật" này rời đi như thế được, hắn ta cười khà khà rót cho Nam Cung Yến một tách trà.
"Cảm ơn cậu Nguỵ", đến đây thì Nam Cung Yến cũng thở phào nhẹ nhõm, bưng tách trà lên cụng ly với Ngụy Cường rồi uống.
Thấy Nam Cung Yến uống, trên mặt Ngụy Cường nhất thời thoáng qua một ý cười đáng sợ, trong mắt cất giấu dục vọng chiếm hữu.
Cảm nhận được ánh mắt của Ngụy Cường, trong lòng Nam Cung Yến nhất thời cảm thấy có chút bất an.
Đối mặt với một người bằng mặt không bằng lòng như Ngụy Cường, bàn tay cô bỏ vào túi lén bấm vào nút gọi khẩn cấp, nút mà Trần Thanh đã ép cô phải cài đặt số điện thoại của anh vào.
Vốn dĩ cô còn chống cự, nhưng giờ thì lại thấy may mà Trần Thanh cài đặt số gọi khẩn cấp là số của anh, không thì hôm nay toang thật rồi.
Nhưng cũng mong là Trần Thanh có thể nghe được.
Trần Thanh vô cùng buồn chán đi tới đi lui trong buổi tiệc rượu, cũng có không ít quý cô xinh đẹp đến bắt chuyện nhưng anh lại lười nói chuyện với mấy cố ấy.
"Làm gì mà lâu vậy chứ, đi đâu thế không biết?", Trần Thanh có chút sốt ruột, bởi vì Nam Cung Yến đi đã lâu, bàn bạc làm ăn gì mà lâu thế chứ.
"Reng reng..."
Ngay lúc này, Trần Thanh cảm thấy điện thoại di động của mình đang reo.
Anh lấy ra xem thì nhất thời con ngươi bỗng co rút.
Bởi vì anh nhìn thấy, Nam Cung Yến gọi đến cho anh bằng cách quay số khẩn cấp.
Trần Thanh cố ý cài cho Nam Cung Yến tiếng chuông điện thoại gọi bình thường khác với tiếng chuông khẩn cấp.
"Không xong, gặp nguy hiểm rồi!", lúc này Trần Thanh buông đồ trong tay xuống, vội vàng chạy nhanh về hướng Nam Cung Yến đã đi.
Cùng lúc, anh dùng khả năng nhìn thấu điên cuồng tìm kiếm, chẳng màng tiêu hao thể lực.
Khách sạn này thật sự quá lớn, Trần Thanh lên lầu hai quét mắt một vòng cũng không phát hiện tung tích của Nam Cung Yến đâu.
"Dừng lại, ở đây là phòng riêng, không được vào", lúc Trần Thanh định lên lầu ba thì đi ngang một cái cửa, trước cửa đang có hai người đứng gác.
Trần Thanh định đẩy cửa đi vào thì lập tức bị hai người kia ngăn lại.
Trần Thanh cảm thấy có gì đó không đúng, dùng khả năng nhìn xuyên thấu nhìn vào thì thấy được một hành lang dài, cuối hành lang là một căn phòng sa hoa, mà Nam Cung Yến thì đang ở bên trong.
Khi Trần Thanh nhìn rõ cục diện bên trong phòng thì hai mắt anh bỗng chốc đỏ bừng.
"Bọn mày muốn chết à", trên người Trần Thanh ngập tràn sát khí, sau đó trực tiếp xông vào trong.
"Không được vào trong", hai người kia vội vàng ngăn cản.
"Cút ngay!", trong mắt Trần Thanh chợt lóe hung quang, đột ngột xông thẳng về phía trước, làm cho hai người kia té văng ra đụng vào tường, hôn mê bất tỉnh.
"Mấy người... trong trà mấy người cũng bỏ thuốc, khốn nạn!", Nam Cung Yến cảm nhận được cơ thể cô ngày càng rệu rã, nhất thời tức giận.
Cô không ngờ người này sẽ làm ra chuyện đê tiện như vậy, lúc này cô mong mỏi Trần Thanh có thể nghe thấy tín hiệu cầu cứu của cô đến nhường nào.
"Haha, khốn nạn à, người đẹp à, em yên tâm nha, cậu đây sẽ yêu thương em mà, nhất định sẽ làm cho em vô cùng sung sướng", Ngụy Cường nở nụ cười hèn hạ nói.
"Mấy người nhanh thả tôi ngay, nếu không đợi đến khi chồng tôi đến, thì mấy người chết chắc rồi", Nam Cung Yến không biết làm sao, chỉ còn biết mang Trần Thanh hù doạ.
"Hở? Cô đã kết hôn rồi sao? Chết tiệt, không phải ông nói cô ấy còn độc thân sao?", Ngụy Cường nghe Nam Cung Yến nói thế thì nổi giận.
Đáng lẽ hắn ta còn tưởng là hàng còn zin, hoá ra đã qua sử dụng.
"Ơ, tôi cũng không rõ, nghe nói cô ấy còn chưa kết hôn, thậm chí cả bạn trai còn chưa có, chắc cô ấy muốn gạt cậu đó", Vu Đại Đầu nhất thời có chút luống cuống vội vàng phân bua.