Những nhân viên bán hàng nhìn thấy vẻ đẹp trai ngút trời của Trần Thanh thì hai mắt sáng lên. Đến lúc này thì bọn họ mới hiểu ra, người đẹp ăn mặc sang trọng quyến rũ kia vì sao lại nhìn trúng thằng cha nghèo kiết xác này.
Người đẹp vì lụa, thằng cha này nhìn nghèo mạt rệp vậy mà vừa chưng diện lên nhìn chẳng khác gì cậu ấm con nhà giàu.
"Được, lấy bộ này đi, thêm vài bộ nữa", nhìn thấy vẻ đẹp trai "chết người" của Trần Thanh, Nam Cung Yến cũng thầm khen trong lòng, người này ăn mặc chỉnh chu lại cũng rất gì và này nọ.
Trần Thanh không nói gì đi thử thêm vài bộ nữa.
Thử bộ nào cũng làm cho Nam Cung Yến vô cùng hài lòng, sau cùng mua luôn năm bộ tiêu hơn một triệu tệ, mí mắt Trần Thanh không ngừng co giật.
"Bạn gái anh tốt với anh quá", ánh mắt nhân viên bán hàng nhìn Trần Thanh có chút khinh khỉnh, suy cho cùng bọn họ cũng đang nghĩ anh đẹp trai này là được người đẹp kia bao nuôi, quả thật mất mặt mà.
Một người đàn ông lành lặn như này lại đi làm chuyện như vậy.
Ban đầu, Trần Thanh cảm thấy có chút là lạ, nhưng sau đó anh liền hiểu ra, cũng đành cười cho qua.
Mình thế mà lại thành thằng ăn bám rồi, thôi kệ ăn bám thì ăn bám, dù sao không phải ai muốn cũng được.
Xách mấy túi quần áo này, Trần Thanh còn tưởng là xong rồi, không ngờ Nam Cung Yến vẫn tiếp tục muốn đi dạo, lý do là vì vẫn chưa đi đủ.
Cuối cùng, dưới ánh mắt giết người của đám đàn ông, Trần Thanh theo chân Nam Cung Yến vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi cửa hàng.
Mà trên người anh đã treo đầy đồ, ngoại trừ năm bộ quần áo của anh, tất cả những thứ còn lại đều là của Nam Cung Yến, cô nhất định chính là một người nghiện shopping.
Nếu không phải sắp tới thời gian dự tiệc rượu, hẳn là Nam Cung Yến sẽ đi dạo đến khi trung tâm thương mại đóng cửa mất.
Người phụ nữ này đi shopping thật sự là không biết mệt, anh dù sao cũng là thiên tài võ giả, nhưng hai chân anh đã mệt rã rời, điều này làm anh hoài nghi không biết mình có phải người học võ hay không.
"Đến tiệc rượu đừng có đắc tội lung tung với người khác biết chưa?", vừa đến trước nhà hàng, Nam Cung Yến dặn dò Trần Thanh lại lần nữa, cô mặc một chiếc váy dạ tiệc gợi cảm nhưng không quá hở hang bước xuống xe.
Trần Thanh tự nhiên đưa tay ra tỏ ý để Nam Cung Yến nắm lấy tay mình.
Nam Cung Yến thế mà không làm anh mất mặt, đưa tay choàng lấy tay Trần Thanh cùng nhau bước vào tiệc rượu.
Tiệc rượu vừa bắt đầu, cũng là lúc Trần Thanh và Nam Cung Yến đến, vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Dù sao tối nay, Nam Cung Yến thật sự quá lộng lẫy, người đàn ông nào nhìn thấy cũng si mê, người phụ nữ nào nhìn thấy cũng tự ti mặc cảm.
"Anh, tên khốn đó đến thật kìa, làm sao đây?", ngay lúc Trần Thanh và Nam Cung Yến vừa bước vào thì có hai cặp mắt tràn ngập thù hận nhìn chằm chằm vào Trần Thanh.
"Yên tâm, hắn còn dám đến tiệc rượu, để xem lát anh chỉnh hắn thế nào".
Người đang nói chuyện là hai anh em Ngô Hưng Khâm và Ngô Hưng Khôn, mặc dù chỉ là anh em họ nhưng hai người lại rất thân thiết, Ngô Hưng Khâm vốn chịu thiệt nên tính nhờ anh họ là Ngô Hưng Khôn đến giúp, sau cùng lại biết được anh mình cũng đã bị thương.
Sau đó hai người ngồi lại thì mới biết được, người làm bọn họ bị thương là cùng một người, điều này lại khiến quan hệ bọn họ càng khắn khít hơn, bởi vì cùng một kẻ thù.
"Anh, anh có kế hoạch gì không?", Ngô Hưng Khâm vừa nghe anh mình nói vừa hưng phấn hỏi.
"Cậu có biết buổi tiệc hôm nay được tổ chức vì ai không?", Ngô Hưng Khôn lắc đầu không trả lời em gã ta mà lại hỏi.
"Nghe nói là vì một cậu ấm tới từ Vân Hải, mà nếu như chỉ là cậu ấm nhà bình thường thì sẽ không mời nhà họ Ngô chúng ta đến. Nhưng mà em không biết cậu ấm này thì có gì khác biệt chứ?", Ngô Hưng Khâm lắc đầu khinh khỉnh nói.
"Suỵt! Đừng có nói linh tinh. Cậu ấm này tên là Ngụy Cường, là đồ đệ của nhà họ Nguỵ ở Vân Hải, nhà họ Ngụy này chỉ đứng sau gia tộc lớn nhất thôi, cũng như nhà họ Diệp ở Nam Hải vậy, thiếu chút nữa đã trở thành thế gia rồi".
Ngô Hưng Khôn vội chặn miệng em trai gã ta lại, chỉ lo tai vách mạch rừng.
"Nhưng dù nhà họ Ngụy có lớn mạnh thì sao, liên quan gì tới việc chúng ta chỉnh tên Trần Thanh kia chứ?", Ngô Hưng Khâm khó hiểu hỏi.
"Ngụy Cường này rất mê gái, chỉ cần để hắn ta gặp Nam Cung Yến, với cái bản tính đó, e rằng muốn chiếm làm của riêng không chừng", trên mặt Ngô Hưng Khôn mang một nụ cười bí hiểm nói.
"Không được đâu anh, Nam Cung Yến kia là của hai anh em ta nhìn trúng mà, anh làm thế khác nào mang người đẹp dâng lên miệng kẻ khác sao?", Ngô Hưng Khâm hơi khó chịu nói.
"Cậu đần quá đi mất, với địa vị của chúng ta, muốn phụ nữ kiểu nào mà không có? Chỉ cần để Trần Thanh đắc tội với Ngụy Cường, với cái tính ngông cuồng của Trần Thanh, chắc chắn sẽ bất hoà với Ngụy Cường, thậm chí là đắc tội luôn cả nhà họ Ngụy".
Ngô Hưng Khôn có chút câm nín nhìn thằng em họ này, đúng là chỉ số IQ làm cho người khác phải sốt ruột giùm.
"À em hiểu rồi", Ngô Hưng Khâm tuyệt đối tin lời anh họ hắn ta.
"Anh ở đây ăn chút gì đi, tôi còn phải đi bàn chuyện làm ăn, sẽ nhanh chóng quay lại", Nam Cung Yến tìm kiếm một hồi trong đại sảnh thì không tìm thấy người cần tìm, trái lại cô lại nhận được một tin nhắn.
Đọc xong tin nhắn, mặc dù có chút khó xử, nhưng Nam Cung Yến vẫn trả lời tin nhắn với đối phương là đồng ý.
"Cậu Cường, tôi đã giúp cậu hẹn được Nam Cung Yến đến", trong giang phòng trên lầu hai, một ông chú mập mạp trông có vẻ nịnh hót đang ngồi trên sofa nói với người thanh niên đang sờ mó trên dưới một người phụ nữ.
"Ờ, cơ mà ông có chắc người phụ nữa này đẹp như trong hình không?", dáng vẻ người thanh niên bất cần đời, bàn tay mạnh mẽ xoa nắng ngực của người phụ nữ kia, trong đôi mắt híp kia mang một tia sắc bén.
"Cậu Cường, người phụ nữ này còn đẹp hơn trong hình nữa là, cô ấy vô cùng nổi tiếng ở đất Nam Hải chúng tôi, mệnh danh là nữ hoàng băng giá, nhưng chắc chắn đến khi cậu Cường ra tay, băng giá gì thì cũng tan hết".
"Được rồi, nếu chuyện này ổn thoả, tôi nhất định giao bản hợp đồng này cho ông", cậu Cường xua tay ra vẻ nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!