Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Sau khi cúp máy, Trần Thanh nhắm tịt hai mắt lại.

Ban đầu, trước khi đi tìm Diệp Thiên Phàm để tính sổ, anh có hỏi thăm tin tức từ chỗ Triệu Ngũ gia, thế nên chuyện Diệp Thiên Phàm biết trước rằng anh sẽ đến, e là do chính ông ta tiết lộ.

Xem ra, Triệu Ngũ gia này chính là tên gió chiều nào xoay chiều ấy, muốn lấy lòng cả hai bên, càng không muốn đắc tội bên nào đây mà.

Nếu đã như vậy thì đừng trách anh không khách khí.

Chỉ là Trần Thanh không biết tên Triệu Ngũ gia này đã sớm cao chạy xa bay, bí mật chạy đến đảo Hồng Kông rồi.

“Tại sao tên khốn kiếp này vẫn chưa chết? Nhà họ Diệp đều là đồ phế vật sao? Đến bây giờ còn chưa giết được tên Trần Thanh kia”, trong câu lạc bộ, vẻ mặt Tất Văn Bách vô cùng u ám khi nghe những tin tức mới nhất về Trần Thanh do người của mình cung cấp. Hắn ta tức giận đến nỗi đập phá tất cả mọi thứ.

“Cậu chủ không cần phải lo lắng về chuyện này. Tôi nhận được tin tức rằng nhà họ Diệp đã mời Huyết Hồ - một tổ chức giết người nổi tiếng quốc tế ra tay. Cậu phải biết rằng Huyết Hồ là tổ chức giết người lớn thứ mười trên thế giới. Giết một người dễ như trở bàn tay”.

Tên đàn em báo ngay thông tin vừa nhận được cho Tất Văn Bách biết.

“Tốt lắm, tao còn tưởng rằng nhà họ Diệp sẽ chấp nhận làm con rùa rụt đầu mà cho qua chuyện này chứ”.

Nghe thấy tin này, hắn ta mới cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn một chút.

“Được rồi, mày đi đi, tiếp tục dò la tin tức cho tao”, sau đó Tất Văn Bách lập tức kéo một người phụ nữ vào lòng mình rồi bắt đầu thân mật trước mặt đàn em.

Chỉ là tên đàn em đó đã sớm quen với những loại chuyện này, gã ta liếc mắt nhìn diện mạo và thân hình hoàn mỹ của ả ta một cái rồi liền ra khỏi phòng.

Trần Thanh đương nhiên không hề biết chuyện này, cho dù có biết, e rằng anh cũng không thèm để ý tới.

Chỉ đứng thứ mười thôi đã đòi đến giết anh, nên biết rằng ban đầu anh lập nên Huyết Lang thì nó chính là tổ chức đứng đầu thế giới, hơn nữa gần như bỏ xa vị trí hai.

Trần Thanh đi bộ về công ty, lúc này công ty đã sớm loan tin về vụ đánh bom ở tầng dưới, chỉ là bọn họ không hề liên kết sự việc này với việc anh đột ngột rời khỏi công ty.

Điều này khiến Trần Thanh rất vui mừng, dù sao nếu thật sự để cho đám yêu tinh trong bộ phận quan hệ xã hội biết, bản thân chắc sẽ bị làm phiền đến chết mất.

Anh rất vui, có thể nói là bản thân rất thoải mái khi được làm việc tại bộ phận quan hệ xã hội, ở đây có rất nhiều người đẹp để trêu ghẹo, lại còn có các bữa trưa, bữa xế với nhiều hương vị khác nhau. Đây quả là thiên đường của nhân gian mà.

“Tít tít”.

Khi sắp đến giờ tan ca, Trần Thanh nhận được một tin nhắn, lúc nhìn thấy tin nhắn, anh khá kinh ngạc.

Thực ra đó là một tin nhắn do Nam Cung Yến gửi, cô nói rằng có chuyện cần tìm anh nên sẽ đợi anh sau khi hết giờ làm việc.

“Tan ca rồi sao cậu vẫn chưa về? Có phải đang đợi tôi không?”, sau khi tan ca, những người khác đều đã rời đi, Hứa Mỹ Tình nhìn thấy anh vẫn ngồi ở bàn làm việc liền hỏi.

“Chị Mỹ Tình, sao chị vẫn chưa về?”, Trần Thanh không khỏi run lên khi nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành và quyến rũ của cô ấy.

“Tôi về sớm như vậy làm gì chứ? Dù gì ở nhà cũng chẳng có ai đợi mình”, Hứa Mỹ Tình có chút buồn bã nhìn Trần Thanh, sau đó nói: “Hay là đến nhà tôi đi? Tôi sẽ cho cậu xem ảnh riêng tư của tôi một cách thỏa thích”.

“Khụ khụ...”, Trần Thanh lập tức bị lời nói của cô ấy làm cho sửng sốt, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.

Thật tiếc là Nam Cung Yến đã sớm gửi tin nhắn rồi, dù không biết rõ là chuyện gì nhưng anh cũng không dám lỡ hẹn.

“Không được rồi, tôi còn có chút việc phải làm sau khi tan ca, đợi tối sau khi về nhà rồi, chị gửi ảnh cho tôi xem có được không?”, anh nhìn Hứa Mỹ Tình với ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.

“Hừ, đừng có nằm mơ, nếu tối nay cậu đã có hẹn rồi thì phụ nữ có tuổi như tôi đây không dám làm phiền đến cậu nữa, tạm biệt”, Hứa Mỹ Tình lườm Trần Thanh một cái, sau đó uốn éo thân hình gợi cảm rời đi.

“Yêu tinh, quả là yêu tinh mà”, Trần Thanh cứ lẩm bẩm trong miệng, rồi đi về phía văn phòng của Nam Cung Yến.

Khi đến văn phòng, anh nhìn thấy cô vẫn còn đang làm việc thì liền bước tới.

“Vợ ơi, tan ca rồi, chúng ta về nhà thôi”, Trần Thanh bước tới, nhìn Nam Cung Yến vẫn đang làm việc rất chăm chỉ thì cười nói.

“Về nhà gì chứ? Buổi tối anh phải đi dự tiệc rượu với tôi”, Nam Cung Yến nhíu mày lại, tên khốn kiếp này, xưng hô càng ngày càng không có phép tắc.

“Không thành vấn đề”, nghe vậy, Trần Thanh không khỏi bật cười, anh không ngờ rằng người phụ nữ băng giá này thế mà lại chuẩn bị đưa mình đi dự tiệc, đó chẳng phải là đang ngầm thừa nhận mình sao!

“Anh cười gì? Tôi sợ mình uống rượu không lái xe được nên mới để anh làm tài xế mà thôi”, cô đương nhiên biết tên khốn đó đang cười điều gì, liền nói.

“Đã rõ!”, Trần Thanh không hề cảm thấy tức giận.

“Đi thôi!”, Nam Cung Yến kiểm tra lại công việc thêm một lần nữa, sau đó thì đứng dậy, ném chìa khóa xe cho Trần Thanh rồi đi về phía trước.

Khi đến gara dưới tầng hầm, anh vốn nghĩ mình sẽ có cơ hội được gần cô một lần, nhưng không ngờ anh ngồi ở ghế lái, còn cô thì lại ngồi ở phía sau, khiến anh không khỏi thất vọng.

“Đến trung tâm thương mại Hải Thiên”, nói xong, cô nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.

“Sao lại đến trung tâm thương mại?”, Trần Thanh có chút khó hiểu.

“Lẽ nào anh định mặc bộ đồ này đi dự tiệc sao? Đương nhiên phải đi mua cho anh một bộ khác rồi”, Nam Cung Yến bất đắc dĩ mở mắt, có chút khó chịu nói.

“Cảm ơn vợ nhiều, vợ anh thật tốt”, trong lòng Trần Thanh dao động, cười híp mắt nói.

Cô phớt lờ những lời đường mật của anh, cô biết rằng càng bận tâm đến anh thì anh càng hăng say hơn.

Mười phút sau, Trần Thanh lái xe đến trung tâm mua sắm Hải Thiên, đây có thể nói là một trung tâm mua sắm khá cao cấp, quần áo nam thì ở tầng hai.

Nam Cung Yến không do dự mà đưa Trần Thanh đến cửa hàng cao cấp nhất, nhìn thấy những thương hiệu này, Trần Thanh thầm lắc đầu vì quá xa xỉ.

Đừng nghĩ rằng anh dẫn đầu tổ chức đứng đầu thế giới thì sẽ có rất nhiều tiền, vì mỗi lần phần thưởng nhiệm vụ đều bị ông già kia lấy mất, cho nên anh cũng chưa từng được hưởng thụ.

Nhìn thấy những bộ quần áo này, anh không tránh khỏi kích động muốn mổ xẻ chúng ra xem thử.

Lẽ nào chúng được làm bằng vàng ư? Sao mà đắt như vậy chứ!

Rẻ nhất cũng đã năm mươi ngàn tệ rồi. Quả là ăn cướp mà.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!