“Mày... Mày định làm gì vậy?”, Ngô Hưng Khâm thấy Trần Thanh đang đi tới chỗ mình, liền nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ nói.
“Có gì đâu, chỉ là định làm việc anh muốn làm mà thôi”, trên mặt Trần Thanh nở nụ cười rạng rỡ, nhưng bước chân lại không dừng lại.
“Mày đừng lại đây, tao là cậu chủ nhà họ Ngô đấy, nếu mày dám làm gì tao, tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận”, Ngô Hưng Khâm hét lên, uy hiếp nói.
Trần Thanh không bận tâm, trực tiếp đi tới trước mặt Ngô Hưng Khâm, giáng cho hắn ta một cái tát.
Ngô Hưng Khâm liền bị cái tát của Trần Thanh hất văng ra, máu tươi hòa lẫn với răng rơi xuống đất, tất nhiên là anh đã thực hiện lời hứa của mình.
“Cút! Sau này đừng tới làm phiền tôi nữa, tôi ghét nhất là phiền phức đấy”, anh lạnh lùng nhìn Ngô Hưng Khâm nói.
Hắn ta vốn dĩ còn định uy hiếp Trần Thanh, thế nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Trần Thanh, hắn ta lại mau chóng ngậm miệng lại, nhìn anh bằng ánh mắt thù hằn.
Trần Thanh quay người rời khỏi, bỏ Ngô Hưng Khâm lại đó.
“Chúng mày cút đi, đến cả một nhân viên quèn cũng không giải quyết nổi, đúng là lũ vô dụng!”, Ngô Hưng Khâm bò dậy từ dưới đất, đạp mạnh hai phát vào hai tên vệ sĩ đáng thương.
Sau khi đi khỏi đó, Trần Thanh đã tới công ty.
Nhưng điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ là Dương Lệ lại không đi làm, nghe tiểu Mao nói, hình như là đã xin nghỉ phép rồi.
“Lẽ nào cô ấy ốm rồi sao?”, Trần Thanh có chút nghi hoặc, suy cho cùng hôm qua lúc anh rời khỏi cô ấy vẫn còn khỏe. Nếu quả thực là không ổn thì lát nữa tan làm anh sẽ đi thăm cô ấy.
Nhưng mà anh còn không biết nhà Dương Lệ ở chỗ nào nữa.
Thôi, đến lúc đó tính sau vậy.
Trần Thanh vừa tới bộ phận quan hệ xã hội, còn chưa kịp ngồi xuống thì Hồ Tiểu Nhạc liền gọi anh.
“Anh Thanh, tổng giám đốc tìm anh”, mắt Hồ Tiểu Nhạc long lanh nhìn Trần Thanh rồi nói.
“Hả? Cô ấy không nói là tìm tôi vì chuyện gì sao?”, anh có chút nghi hoặc, buổi sáng lúc đi khỏi còn yên ổn mà, bây giờ lại tìm mình làm gì chứ?
“Chị ấy không nói, có điều sắc mặt chị ấy hình như không tốt cho lắm”, Hồ Tiểu Nhạc lắc lắc đầu.
“Được, tôi sẽ qua đó xem sao”, Trần Thanh vừa nghe thấy, liền khẽ chau mày.
“Anh Thanh, anh cẩn thận đấy, đừng tỏ thái độ với chị ấy”, Hồ Tiểu Nhạc nói bằng giọng hơi lo lắng.
“Yên tâm đi, đó là vợ tôi mà”, Trần Thanh xoa lên mái tóc mềm mại của Hồ Tiểu Nhạc, cười lớn một tiếng rồi nói.
“Anh Thanh lại chém gió rồi”.
“Tiểu Thanh, nếu cậu không chém gió thì chúng ta vẫn là bạn tốt”.
“Tiểu Thanh Thanh của tôi đúng là oai phong mà, bây giờ đã lấy được lòng của tổng giám đốc Nam Cung lạnh lùng của chúng ta rồi, vậy thì bao giờ đến lượt chúng tôi đây?”
Nghe thấy lời của Trần Thanh, các cô gái của bộ phận quan hệ xã hội liền công kích anh, khiến anh sợ đến mức chạy ngay khỏi đó, chỉ để lại tiếng cười tinh nghịch của bọn họ.
Đến văn phòng tổng giám đốc, Ninh Tĩnh đang đợi anh ở cửa.
“Hello, người đẹp, hôm nay trông cô xinh hơn hôm qua đấy”, Trần Thanh nhìn một lượt thân hình đẹp đẽ của Ninh Tĩnh, nheo mắt nói.
“Đừng ăn nói linh tinh, tổng giám đốc đang đợi anh trong văn phòng đấy, anh mau vào đi”, trong lòng Ninh Tĩnh rất vui vì lời khen ngợi này của Trần Thanh.
Suy cho cùng, lúc công ty gặp nguy hiểm nhất Trần Thanh đã ra tay. Dáng vẻ ấy quả thực là rất ngầu, chắc chắn là anh có tiềm năng.
“Được thôi”, Trần Thanh nháy mắt với Ninh Tĩnh rồi quay người bước vào trong văn phòng.
Chỉ là vừa vào tới văn phòng, anh phát hiện bên trong không chỉ có Nam Cung Yến mà còn có một chàng trai mặc vest màu đỏ rực, đeo kính, khiến cho khí chất kiêu hãnh ban đầu của anh đã vơi bớt đi một chút.
Còn trên bàn thì có một bó hoa hồng lớn.
Điều này khiến mắt Trần Thanh lập tức nheo mắt lại.
Mẹ kiếp! Tên khốn nạn này lại dám cả gan tới theo đuổi vợ mình, đúng là to gan thật.
“Vợ, đây là ai vậy?”, Trần Thanh đi tới trước mặt Nam Cung Yến, ôm lấy eo cô một cách tự nhiên rồi dịu dàng hỏi.
Nam Cung Yến không ngờ Trần Thanh lại làm chuyện này trước mặt người khác, có điều cô lại không vùng ra, bởi vì cô gọi anh tới là để làm bia đỡ đạn cho mình.
“Anh là ai?”, trong mắt người đàn ông mặc vest đỏ ánh lên tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi.
“Khi anh muốn hỏi người khác là ai thì nên tự giới thiệu trước chứ nhỉ?”, Trần Thanh không thèm nhìn gã ta mà nói.
“Tôi tên là Ngô Hưng Khôn, tôi không quan tâm anh có quan hệ gì với tiểu Yến, bắt đầu từ ngày hôm nay, anh hãy cút khỏi cô ấy cho tôi”, vẻ mặt Ngô Hưng Khôn hung ác, chỉ vào Trần Thanh nói.
“Ngô Hưng Khôn sao? Vậy Ngô Hưng Khâm có quan hệ gì với anh?”, nghe thấy lời tự giới thiệu của Ngô Hưng Khôn, Trần Thanh liền chau mày.
“Anh biết em họ tôi?”, nghe thấy tên này nhắc tới tên của em họ mình, Ngô Hưng Khôn liền ngây ra một lúc, có điều sau đó gã ta lại nói tiếp: “Cho dù anh quen em họ tôi thì cũng vô ích, yên tâm, tôi sẽ không lấy mạng anh đâu, chỉ là tôi sẽ chặt đứt bàn tay vừa chạm vào tiểu Yến mà thôi”.
“Ngô Hưng Khôn, anh đừng dùng cách xưng hô ấy, tôi và anh không thân nhau đến như vậy”, Nam Cung Yến nhíu mày, cô vốn dĩ chỉ muốn Ngô Hưng Khôn rời khỏi đây, không ngờ vì vậy mà Trần Thanh lại chọc giận phải nhà họ Ngô.
Phải biết là, nhà họ Ngô cũng được coi là gia tộc lớn ở Nam Hải, thực lực chỉ thua kém nhà họ Diệp mà thôi.
Trần Thanh vừa đắc tội với nhà họ Diệp, bây giờ nếu còn chọc giận cả nhà họ Ngô, vậy thì chắc là anh sẽ không còn chốn dung thân ở đất Nam Hải này mất.
“Tiểu Yến, em hãy chấp nhận lời tỏ tình của anh đi, anh thật lòng với em mà”, Ngô Hưng Khôn không bận tâm tới Trần Thanh nữa, mà cầm bó hoa tươi trên bàn lên, đưa tới trước mặt Nam Cung Yến.
Trong mắt gã ta, thằng nhãi toàn thân chưa đáng giá hai trăm tệ này, hoàn toàn không có tư cách để khiến gã ta bận tâm cả.