“Anh Thanh, anh đến rồi à”, đám người tiểu Mao đều biết rằng ngày hôm qua, Trần Thanh đã đến câu lạc bộ Giải trí Quốc tế dạy cho tên Diệp Thiên Phàm đó một bài học nhớ đời. Hơn nữa, anh còn dùng lại thủ đoạn trước đó của hắn ta đối với Hồ Đại Quân khiến hắn phải trả một cái giá rất đắt. Điều này thật sự khiến bọn họ cảm thấy vô cùng hả dạ.
Vì vậy, lúc nhìn thấy Trần Thanh đến, tất cả đều nhìn anh bằng một ánh mắt đầy ngưỡng mộ và chào hỏi rất nhiệt tình.
“Haha, các anh em đang luyện tập à, mọi người cứ tiếp tục cố gắng nhé”, Trần Thanh nói xong liền đi tới chỗ Dương Lệ.
“Hi! Người đẹp, có nhớ tôi không đấy?”, Trần Thanh cười tít mắt chào hỏi cô.
“Một ngày cậu không trêu ghẹo ai thì cảm thấy ngứa ngáy trong người sao? Có cần tôi gãi giúp cậu không?”, trong mắt Dương Lệ lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó siết chặt nắm đấm lại rồi hung hăng nói.
“Khụ khụ… Đừng nghiêm túc như vậy chứ. Tôi sắp trễ làm rồi nên đi trước đây”, anh cảm thấy hôm nay, tâm trạng của Dương Lệ không tốt lắm, vì thế tốt hơn hết là không nên dây vào.
“Cảm ơn cậu về chuyện của Đại Quân nha”, Dương Lệ nhìn theo bóng lưng anh đang chán chường rời đi thì khẽ cắn môi, nói.
“Hì hì, tôi cũng không phải là vì cô”, Trần Thanh cười khổ, nếu không phải vì mình thì Hồ Đại Quân cũng sẽ không bị đánh như vậy, còn suýt chút nữa đã mất mạng.
“Chuyện đó… Sau khi cậu tan ca thì có muốn cùng tôi đến bệnh viện thăm Đại Quân không?”, Dương Lệ hỏi lảng sang câu khác.
“Ok! Giờ thì tôi phải đi rồi, nếu không sẽ đến trễ mất”, vốn dĩ Trần Thanh muốn ghẹo cô ấy thêm một lúc nữa, nhưng điện thoại anh lại vang lên thông báo một loạt tin nhắn được gửi trong nhóm WeChat, lúc anh bấm vào xem thì thấy tất cả đều đang réo tên mình, nên đành vội vàng rời đi.
“Tên khốn, đồ tồi, đến bộ phận quan hệ xã hội rồi mới sợ bị trễ giờ. Lẽ nào vì tôi không có sức hút sao?”, Dương Lệ sờ lên mặt mình, giận dỗi nói.
Trần Thanh cũng không biết cô ấy đang suy nghĩ gì, còn đám nữ nhân viên kia thì liên tục gọi anh, làm anh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi.
Kết quả khi anh đến nơi thì phát hiện toàn bộ người ở bộ phận này như đang ăn tiệc mừng năm mới vậy, nên hết sức kinh ngạc.
“Có ai trúng số sao? Hay là có ai sắp kết hôn?”, Trần Thanh bước vào, vẻ mặt tươi cười hỏi.
“Đại anh hùng đã trở về rồi. Mau! Thổi kèn, đốt pháo lên đi”, các cô gái thấy anh bước vào liền bao vây lấy anh, kẻ sờ người véo khiến anh vô cùng choáng ngợp.
“Được rồi! Mọi người không cần làm việc sao?”, nhìn thấy Trần Thanh bị bao vây đến sắp thở không nổi thì lúc này, Hứa Mỹ Tình mới tỏ vẻ nghiêm túc hắng giọng nói.
Thấy sếp đã ‘tức giận’ rồi, các cô gái đành lè lưỡi rồi nhanh chóng quay trở lại công việc của mình.
“Trần Thanh, cậu đi theo tôi”, Hứa Mỹ Tình nhìn anh nói, rồi xoay người đi về phía văn phòng của mình.
Anh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi theo cô ấy vào văn phòng.
“Phù… Chuyện gì đang xảy ra vậy? Xem ra bọn họ cũng “đói khát” quá lâu rồi?”, Trần Thanh vừa bước vào thì liền ngồi phịch xuống ghế sofa nói với vẻ mặt đau khổ.
“Đừng có giả vờ, theo tôi thấy thì cậu đang tận hưởng nó một cách rất hạnh phúc thì có”, Hứa Mỹ Tình lườm Trần Thanh một cái, rồi nũng nịu nói.
“Thực sự không có mà, trong lòng tôi chỉ có mình chị mà thôi”, Trần Thanh nhanh chóng lấy lòng cô ấy.
“Chuyện là bọn họ nghe nói cậu đã trừng phạt tên làm hại Hồ Đại Quân, cho nên mới nhiệt tình với cậu như thế”, Hứa Mỹ Tình đột nhiên đổi cách nói chuyện, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh hỏi: “Không phải cậu thích Tiểu Nhạc rồi chứ?”
“Khụ khụ...”, anh vừa cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm liền bị sặc khi nghe thấy những lời nói này của Hứa Mỹ Tình.
“Chị Mỹ Tình, chị đừng nói bậy, tôi và cô ấy rất trong sáng. Tôi làm vậy chỉ vì Hồ Đại Quân là bạn của tôi mà thôi”, anh nhanh chóng giải thích.
“Ha ha... Xem bộ dạng cậu kìa, đã lớn như vậy rồi mà lúc uống nước cũng bị sặc”, Hứa Mỹ Tình phì cười khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của Trần Thanh, cô ấy lập tức rút giấy ra và lau nước trên ngực của anh.
“Chị Mỹ Tình, bức ảnh đó...”, do góc độ nên lúc Hứa Mỹ Tình cúi xuống lau quần áo cho anh, vô tình lại để anh chiêm ngưỡng trọn vẹn ‘cảnh quan hùng vĩ’ của cô, nó khiến anh không khỏi trợn to hai mắt lên nhìn, còn hận không thể biến mắt mình thành một chiếc máy ảnh.
“Tên ranh con này, nếu cậu thích thì tối đến nhà tôi, tôi sẽ cho cậu ngắm thỏa thích. Hơn nữa, không chỉ có thể nhìn thấy, mà còn có thể...”, Hứa Mỹ Tình nhìn thấy ánh mắt của Trần Thanh thì lập tức đỏ mặt, ma sai quỷ khiến thế nào lại nói ra những lời chọc ghẹo như thế.
Trong phút chốc, Trần Thanh bị sự táo bạo của cô ấy làm cho đỏ cả mặt, anh nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt.
Người phụ nữ này đúng là yêu tinh mà!
“À thì... Chị Mỹ Tình, tôi nhớ rằng tôi còn nhiều việc phải làm nên xin phép đi trước nhé”, anh không thể chịu được sự công kích dữ dội của Hứa Mỹ Tình nên phải lập tức đánh bài chuồn.
“Ha ha... Đúng là tên đàn ông nhát gan, tôi còn tưởng rằng mình đã hết sức hấp dẫn rồi chứ”.
Nhìn thấy bộ dạng Trần Thanh chưa đánh đã chạy, Hứa Mỹ Tình cười không ngậm được mồm.
Sau đêm hôm đó, cô ấy luôn tự hỏi liệu sức quyến rũ của mình có bị mất đi không, nhưng bây giờ có vẻ như vẫn còn hấp dẫn như ngày nào.
Sau khi Trần Thanh bước ra khỏi phòng làm việc của Hứa Mỹ Tình, nhìn thấy không có ai chú ý liền vội vàng rời đi, nếu không để đám yêu tinh trong văn phòng nhìn thấy thì sẽ bị trêu ghẹo đến chết mất.
Ngày hôm nay thật khiến anh vô cùng mãn nguyện, anh không cần phải mua bữa sáng và bữa trưa, mà các cô trong văn phòng đang tranh nhau mang đồ cho anh ăn, đúng thực sự là một ngày rất tuyệt vời.
Sau khi tan ca, Trần Thanh không cùng bọn họ đùa giỡn nữa mà đến chào hỏi Nam Cung Yến, sau đó thì đi thẳng đến bộ phận an ninh để tìm Dương Lệ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!