Trần Thanh cũng không ngờ nhà họ Diệp lại đến trả thù nhanh như vậy, mình vừa bước chân ra khỏi câu lạc bộ không bao lâu, nhà họ Diệp đã cử người đến.
Không sai, vừa rồi Trần Thanh đã cảm giác được một mối nguy hiểm đang rình rập, nhờ vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, anh mới có thể nhanh chóng tránh qua một bên.
"Pằng..."
Một tiếng súng vang lên, chỗ Trần Thanh vừa đứng đã bị đạn của súng bắn tỉa chọc thủng.
Trần Thanh dặn dò ông cụ Cố vài câu, sau đó anh như một con báo săn mồi vụt phóng ra ngoài.
Anh biết, mục tiêu của đối phương là anh, nếu anh vẫn cứ ở lỳ trong phòng, e rằng cả Nam Cung Yến và Giang Tử Phong đều sẽ gặp nguy hiểm, dù sao thì hai người bọn họ cũng chỉ là người bình thường thôi.
"Hừ! Trái lại tao muốn xem mày có bao nhiêu bản lãnh", Trần Thanh phóng ra mấy bước thì phát hiện tay súng bắn tỉa kia lại không theo sát mình, dĩ nhiên không phải đối phương không theo kịp anh mà chỉ là đang tìm cơ hội bóp cò thôi.
"Nếu mày không ra thì tao sẽ đến đó".
Trần Thanh động não, sau đó cả người vụt qua nhanh như chớp, anh di chuyển theo hình chữ Z, vọt tới chỗ tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp.
Tay súng bắn tỉa kia bắn phát đầu không trúng thì nhanh chóng chuyển chỗ, nhưng khi hắn ta định đổi một chỗ bắn lý tưởng hơn để tiếp tục bắn phát kế, thì chợt nhận ra không tài nào nhắm chuẩn vào Trần Thanh được.
"Quỷ yêu gì thế này, làm sao người này biết được mình nhắm vào đâu mà né tránh?", tay súng bắn tỉa nhìn từng nhịp bước chân của Trần Thanh nhất thời cả kinh.
Nhìn sơ thì kiểu bước chân này khá đơn giản, nhưng nếu đang trong trận chiến thì tỷ lệ thành công không hề cao, tuy nhiên đây là cách duy nhất để né tránh những tay súng bắn tỉa.
"Mẹ kiếp! Nhiệm vụ thất bại, yểm trợ tôi rút lui!", lúc Trần Thanh cách hắn không còn xa, tay súng bắn tỉa nhanh chóng ra lệnh.
Sau đó, tiếng súng từ bốn phương tám hướng vang lên liên hồi.
Trần Thanh vốn định giải quyết tay súng bắn tỉa này, nhưng lại bị những tay súng xung quanh quấy nhiễu, chỉ đành trơ mắt nhìn tay súng bắn tỉa kia rời đi.
Nếu đã không bắt được tay súng bắn tỉa thì Trần Thanh lập tức đổi mục tiêu qua những tay súng còn lại.
Những tay súng đó không ngờ tốc độ của Trần Thanh lại nhanh đến thế, vừa định rút lui thì đã không còn kịp.
Ngay lúc Trần Thanh vừa tìm được một tay súng, định quật ngã hắn, ép hắn ta nói ra người chủ mưu phía sau, thì đột nhiên cảm giác tim đập nhanh dự báo nguy hiểm lại ập đến.
"Mẹ kiếp! Đến tận một đôi bắn tỉa sao", Trần Thanh lập tức né đạn, nhưng tay súng anh đang chế ngự lại bị bắn vỡ đầu.
Sắc mặt Trần Thanh vô cùng khó coi, cặp đôi bắn tỉa này phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, hơn nữa tay bắn tỉa này giữ khoảng cách vô cùng hoàn hảo, một người chịu trách nhiệm bắn lén, người còn lại thì yểm trợ rút lui.
Mà lúc này, nhiệm vụ chính của hai tay bắn tỉa là xử gọn những tay súng còn lại, chính xác hơn là muốn giết người diệt khẩu!
Tổng cộng có bảy tay súng, Trần Thanh còn chưa tìm được tên nào thì đều đã bị tay bắn tỉa diệt sạch.
Dựa vào tốc độ của anh, thật ra vẫn có thể đuổi kịp hai tay bắn tỉa kia, nhưng anh sợ rằng bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn, thế nên đuổi không bao xa thì trở lại.
"Trần Thanh, sao rồi?", Ông cụ Cố thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Trần Thanh quay lại, bọn họ nghe thấy tiếng súng nổ đùng đùng bên ngoài thì đã vô cùng lo lắng.
"Hai tên bắn tỉa chạy rồi, mấy tên còn lại đều bị diệt khẩu", Trần Thanh lắc đầu nói, vốn là nếu có thể tra hỏi là ai đã sai khiến, thì anh sẽ chủ động ra tay trước, nhưng giờ thì không được rồi.
"Xem ra khoảng thời gian này, mọi người ra ngoài thì phải cẩn thận. Chuyện lần này đối với nhà họ Diệp mà nói là sự khiêu khích lớn nhất, nếu như bọn họ không làm gì thì chẳng khác vứt bỏ hết mặt mũi ở đất Nam Hải này".
Vẻ mặt ông cụ Cố tràn ngập lo lắng nói.
Mặc dù ông cụ vô cùng tin tưởng vào thực lực của Trần Thanh, nhưng theo tình hình trước mắt, thủ đoạn của đối phương không phải là hạng xoàng.
"Yên tâm, tôi còn mong bọn họ mau tìm tới, để tôi giải quyết một lần cho xong", Trần Thanh nãy giờ luôn bực bội trong người, vậy mà lại để cho hai tay súng bắn tỉa kia chạy thoát, nếu như anh cũng có một cây súng bắn tỉa trong tay thì hai tên kia đừng hòng chạy được.
Ông cụ Cố và Giang Tử Phong nhanh chóng rời đi, chỉ còn Nam Cung Yến và Trần Thanh ở lại, ông cụ Cố sẽ tìm người dọn dẹp thi thể của mấy tay súng ở bên ngoài sau.
...
"Vợ ơi, anh bị thương rồi, đau quá đi mất", nhìn thấy hai "con kỳ đã cản mũi" đã rời đi, Trần Thanh liền nằm vật ra sofa, mặt mày tràn đầy đau đớn.
Nghe Trần Thanh nói thế, Nam Cung Yến nhất thời luống cuống tay chân, nhanh chóng đi đến bên cạnh Trần Thanh đưa tay nắm lấy tay anh.
"Anh bị thương ở đâu, có sao không hả?", Nam Cung Yến nóng ruột tới sắp khóc, giờ phút này trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, từng hồi tiếng súng vừa nãy thật sự quá đáng sợ, cô cực kỳ lo lắng Trần Thanh sẽ xảy ra chuyện.
Lúc này Trần Thanh lại đột nhiên la lên, cô đương nhiên vô cùng hoảng sợ.
"Ngực anh đau quá", Trần Thanh hí hí mắt nhìn Nam Cung Yến nói.
"Đau ở đây à? Vậy phải làm sao bây giờ?", Nam Cung Yến sốt ruột đặt bàn tay mềm mại lên ngực Trần Thanh xoa xoa.
Cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay Nam Cung Yến, Trần Thanh vô cùng thoả mãn.
"Còn ở đây, ở đây, chỗ này..."
Rất nhanh sau đó, Nam Cung Yến cảm thấy có gì đó sai sai, sắc mặt cô bỗng nhiên lạnh xuống, đứng phắt dậy, đá cho Trần Thanh một cái thật mạnh vào chân.
"Đồ xấu xa, đồ lưu manh, đồ mặt dày..."
Mắng xong, Nam Cung Yến vọt lên phòng.
"Cái tên đểu cáng kia mặt dày chết đi được!"
Về đến phòng mình, Nam Cung Yến chôn đầu trong chăn nhưng miệng vẫn còn càm ràm.
Nhưng mà vừa nãy mình thật sự đã lo lắng cho anh ấy sao?
Không phải! Sao mình lại có thể lo cho cái tên lưu manh đó được chứ?
Tuyệt đối không phải! Nhất định là bị ảo giác rồi!
Cơ mà tên xấu xa kia dù hơi manh động nhưng cũng ra dáng đàn ông lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui một lúc, gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến dần đỏ ửng.
Dưới lầu, Trần Thanh ôm cái chân đau nhưng miệng lại cười toe toét.
Người phụ nữ này ra tay nhẫn tâm quá, giày cao gót mà đạp kiểu này, đau lắm chứ đùa.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Thanh đột nhiên nhận được một tin nhắn, mở tin nhắn ra xem, rốt cuộc khoé miệng anh liền kéo lên.
Cuối cùng ông đây cũng có tiền rồi, ông già kia bóc lột mình bao năm, sau cùng cũng chịu chuyển khoản rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!